RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 422

“Tôi đã biết là anh sẽ hiểu,” cô nói. Ánh sáng từ ngọn lửa trắng làm rạng

rỡ nụ cười của cô trong làn mưa.

“Chị đang làm gì thế, Tsukiko?” một giọng nói vang lên sau lưng cô. Khi

Tsukiko quay lại, Marco thấy Celia đang đứng bên mép sân. Chiếc váy dài
màu ánh trăng của cô sũng nước, ngả sang sắc xám buồn bã, những dải ruy-
băng đan nhau sau lưng cô thành những vệt màu đen, trắng và chì than, lẫn
cùng tóc cô trong gió.

“Quay trở lại với bữa tiệc đi, cô bé,” Tsukiko nói, nhét cần hút thuốc bằng

bạc vào túi. “Cô sẽ không muốn ở đây chứng kiến chuyện này đâu.”

“Chuyện gì cơ?” Celia nói, nhìn chằm chằm vào Marco.

Tsukiko nói với cả Marco và Celia:

“Suốt những năm qua tôi bị bủa vây giữa đủ kiểu thư tình hai người làm

ra cho nhau, kín đáo giấu trong những căn lều. Tất cả làm tôi nhớ lại những
ngày còn ở bên cô ấy. Tuyệt diệu và kinh khủng. Tôi vẫn chưa sẵn sàng từ
bỏ, vậy mà hai người lại để nó phai nhạt đi.”

“Chị đã nói với tôi rằng ái tình là bất định và phù du,” Celia nói, vẻ bối

rối.

“Tôi nói dối đấy,” Tsukiko nói, đảo điếu thuốc giữa những ngón tay. “Tôi

đã nghĩ có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu cô nghi ngờ anh ta. Và tôi đã cho cô một
năm để tìm cách sao cho rạp xiếc vẫn có thể vận hành mà không cần có cô.
Cô không tìm được cách nào. Nên tôi sẽ can thiệp vào.”

“Tôi đang cố...” Celia lên tiếng nhưng Tsukiko ngắt lời. “Cô tiếp tục bỏ

qua một thực tế đơn giản. Cô mang theo rạp xiếc này ngay trong chính con
người cô. Anh ta dùng vạc lửa như một công cụ. Cô là người bị mất mát
nhiều hơn, nhưng cô quá ích kỉ không chịu thừa nhận. Cô tin rằng mình
không thể sống cùng nỗi đau. Người ta không sống cùng nỗi đau như thế.
Mà chỉ có thể chịu đựng nó. Tôi rất tiếc.”

“Kiko, xin chị,” Celia nói. “Tôi cần thêm thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.