RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 424

Marco biết anh không có thời gian để đẩy cô ra, vì thế anh kéo cô sát lại,

vùi mặt mình vào mái tóc cô, chiếc mũ quả dưa của anh bị gió cuốn đi.

Và rồi đau đớn lan nhanh. Cơn đau sắc lịm như thể anh đang bị xé tan ra.

“Hãy tin em,” Celia thì thầm vào tai anh, và anh ngừng vật lộn với nó,

quên hết tất thảy mọi thứ, trừ cô. Một khắc trước vụ nổ, trước khi ánh sáng
trắng bừng lên chói lóa, không thể nhận thức được chính xác chuyện gì đang
xảy ra, họ tan biến vào không khí. Khoảnh khắc trước họ còn ở đó, tà váy
của Celia phấp phới trong gió và mưa, bàn tay Marco ghì chặt lưng cô;
khoảnh khắc ngay sau đó họ chỉ là hình bóng nhòe mờ của ánh sáng và bóng
tối.

Rồi cả hai người biến mất và rạp xiếc bốc cháy, lửa liếm lên những căn

lều, quằn quại trong cơn mưa.

Còn lại một mình trong sân, Tsukiko thở dài. Lửa tạt qua cô mà không hề

chạm vào, cuộn tròn xung quanh như cơn lốc. Soi rọi cô bằng thứ ánh sáng
phi thường.

Rồi, cũng chóng vánh như khi bùng lên, lửa tắt lịm. Vạc lửa trống rỗng,

thậm chí một chút tro tàn lẫn than hồng cũng chẳng còn. Cơn mưa rơi xuống
lòng vạc, vang vọng đập vào kim loại, có những hạt nước bốc hơi luôn ở nơi
sắt vẫn còn nóng.

Tsukiko rút một điếu thuốc khác từ trong túi áo khoác ra, bật châm thuốc

bằng động tác trễ nải điệu nghệ.

Lửa dễ dàng bén lên, bất kể mưa rơi.

Cô ngắm nhìn cái vạc đầy nước mưa trong khi chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.