RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 426

Cô chống trả lại cám dỗ, chống trả lại nỗi đau và sự hỗn độn. Vật lộn

giành lấy sự kiểm soát với bản thân và những gì xung quanh cô.

Cô chọn một nơi để trụ lại, nơi quen thuộc nhất mà cô có thể nghĩ tới.

Và chậm rãi, chậm rãi đầy đau đớn, cô hàn gắn mình một cách an toàn.

Cho đến khi cô có thể đứng trong căn lều của chính mình, ngay chính

giữa vòng ghế trống.

Cô thấy nhẹ nhõm hơn. Yếu ớt như loãng ra. Chuếnh choáng vương vất.

Nhưng cô không phải là tiếng vọng của bản thể cô trước đây. Cô lại là

một tổng thể toàn vẹn, đang hít thở. Cô có thể cảm thấy trái tim mình đang
đập, nhanh nhưng đều đặn. Thậm chí cảm thấy chiếc váy dài vẫn như xưa,
rủ xuống quanh cô và không còn ướt nước mưa.

Celia xoay tròn và tà váy xòe rộng quanh cô.

Cơn choáng váng dần biến mất khi cô gom nhặt lại bản thân, vẫn còn

bàng hoàng về thành quả.

Rồi cô nhận ra mọi thứ trong căn lều quanh cô đều trong suốt. Những

chiếc ghế, những ngọn đèn treo trên đầu cô, thậm chí cả những sọc kẻ trên
các bức vách dường như không có thực.

Và cô chỉ có một mình.

• • •

VỚI MARCO, khoảnh khắc vụ nổ xảy ra kéo dài hơn nhiều.

Sức nóng và ánh sáng giãn căng ra vô tận khi anh níu chặt Celia trong cơn

đau.

Và rồi cô biến mất.

Chẳng còn lại gì. Không lửa. Không mưa. Không mặt đất dưới chân anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.