RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 465

“Tôi cũng không có ý nói nó đơn giản,” Widget nói. Trong khoảng lặng

sau đó, có tiếng cười phá lên cách đó vài bàn, khuấy động bầu không khí
trước khi lắng lại, và biến mất trong âm thanh trầm đều của những cuộc đối
thoại và tiếng ly chạm vào nhau.

“Cậu không biết mình đang dấn thân vào cái gì đâu, chàng trai,” người

đàn ông mặc đồ xám khẽ nói. “Một kế hoạch mong manh nhường nào. Kết
quả bất định biết bao. Bailey của các cậu sẽ là gì nếu cậu ta không quá ư mê
mẩn cái rạp xiếc ấy? Chẳng là gì ngoài một kẻ mộng mơ, mong chờ một thứ
mà cậu ta thậm chí còn chẳng hiểu gì.”

“Tôi không nghĩ là một kẻ mộng mơ thì có gì sai.”

“Không có gì sai. Nhưng những giấc mơ có thể trở thành ác mộng. Ta ngờ

rằng Monsieur Lefèvre biết gì đó về việc này. Tốt hơn hết cậu nên buông bỏ
để toàn bộ những phiêu lưu này nhạt dần vào huyền thoại và quên lãng. Mọi
đế chế đều sụp đổ. Qui luật của vạn vật là như vậy. Có lẽ đã đến lúc buông
bỏ.”

“Có lẽ tôi không sẵn lòng làm chuyện đó đâu,” Widget nói.

“Cậu còn trẻ lắm.”

“Dù thực tế Bailey, em gái tôi và chính tôi đều khá là, như ông nói, trẻ,

nhưng tôi dám đánh cược rằng nếu cộng tuổi tất cả những người đứng về
phía tôi trong định đề này, thì tổng số có thể vượt quá tuổi của ông đấy.”

“Có thể.”

“Không biết chính xác luật chơi của ông là gì, nhưng tôi ngờ rằng ông nợ

chúng tôi một món tương ứng, nếu tất cả chúng tôi gặp nguy hiểm bởi sự
đánh cược của ông.”

Người đàn ông mặc đồ xám thở dài. Ông liếc rất nhanh về phía cửa sổ

nhưng chẳng thấy bóng dáng Hector Bowen ở đâu.

Nếu Prospero Người Mê Hoặc có ý kiến gì về vấn đề này, thì ông ấy đã

lựa chọn không lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.