RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 89

Chandresh yên lặng, chăm chú quan sát cô gái trên sân khấu, trông đúng

là khá kiều diễm, song không có gì đặc biệt khác thường.

“Vấn đề là phải khác biệt,” đó là lý do duy nhất ông luận ra được.

“Thật ư, Chandresh?” Mme. Padva nói. “Chí ít chúng ta nên để cô ấy biểu

diễn đã rồi hẵng hay một nữ ảo thuật gia liệu có thích hợp hay không.”

“Tay áo thế kia thì dễ che đậy thủ thuật lắm,” ông phản đối.

Cô gái lập tức cởi áo khoác tay bồng, vứt bừa xuống sàn sân khấu gần chỗ

cô đứng. Chiếc váy xanh phô ra cánh tay và bờ vai trần, chỉ trừ một sợi dây
chuyền dài bằng bạc, gắn với một mặt hình trái tim cũng bằng bạc. Cô tháo
găng tay, vứt từng chiếc về phía cái áo khoác nằm lùm lùm. Mme. Padva
quay sang liếc Chandresh một cái sắc lẻm và được đáp lại bằng một tiếng
thở dài.

“Tốt lắm,” Chandresh nói. “Cứ tiếp tục đi.” Ông khẽ ra hiệu với Marco.

“Vâng, thưa ông,” Marco đáp, rồi quay sang nói với cô gái. “Chúng tôi

cần hỏi sơ lược mấy câu trước khi cô biểu diễn. Xin cô cho biết tên.”

“Celia Bowen.”

Marco ghi vào sổ.

“Nghệ danh của cô?” anh hỏi tiếp.

“Tôi không dùng nghệ danh,” Celia đáp, và Marco cũng ghi lại điều này.

“Cô từng biểu diễn chuyên nghiệp ở đâu?”

“Tôi chưa từng biểu diễn chuyên nghiệp.”

Nghe đến đây Chandresh nhỏm dậy định chen ngang nhưng Mme. Padva

ngăn lại.

“Vậy cô học nghề từ ai?” Marco hỏi.

“Từ bố tôi, ông Hector Bowen,” Celia đáp. Cô dừng lại một chút rồi nói

tiếp. “Có lẽ người ta biết đến ông nhiều hơn bằng cái tên Prospero Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.