RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 91

về phía hàng ghế khán giả. Chiếc áo không rũ xuống mà căng lên, tự gấp lại.
Rồi trong nháy mắt, các nếp lụa biến thành những sợi lông vũ đen bóng, đôi
cánh lớn sải ra, và không thể nói rõ được khoảnh khắc nào chiếc áo không
còn là vải vóc mà hoàn toàn biến thành một con quạ đen nhánh. Con quạ
tung cánh bay trên những dãy ghế bọc nhung đỏ, vút lên tò mò lượn vòng
trên một bao lơn.

“Thật ấn tượng!” Mme. Padva thốt lên.

“Trừ phi cô ta giấu nó trong những ống tay áo bồng tướng kia,”

Chandresh lẩm bẩm. Trên sân khấu, Celia tiến gần đến Marco.

“Cho tôi mượn một lát được không?” cô hỏi, ý chỉ cuốn sổ. Anh thoáng

ngập ngừng rồi đưa nó cho cô. “Cảm ơn,” cô nói, quay trở lại giữa sân khấu.

Cô hầu như không nhìn danh mục những câu hỏi được viết tay ngay ngắn

trước khi tung thẳng cuốn sổ lên không, cuốn sổ xoay một vòng và những
trang giấy loạt soạt nhòe đi thành một con bồ câu trắng, vỗ cánh bay đến đậu
trên một sợi dây thừng trong nhà hát. Con quạ từ chỗ đậu ở bao lơn, kêu lên
một tiếng gọi bồ câu.

“Ái chà!” Chandresh thốt lên, vừa vì con bồ câu, vừa vì biểu cảm trên

khuôn mặt Marco.

Bồ câu sà xuống với Celia, nhẹ nhàng đậu trên bàn tay cô đang vươn ra.

Cô vuốt ve đôi cánh và tung nó trở lại không trung. Nó bay cao lên một
quãng rồi đôi cánh trở lại là những trang giấy và cuốn sổ rơi nhanh xuống.
Celia bắt lấy bằng một tay, trả lại cho Marco, mặt anh giờ còn tái hơn vài
phần.

“Cảm ơn,” Celia mỉm cười nói. Marco lơ đãng gật đầu, không đón ánh

mắt cô, vội vã quay lại chỗ đứng ban đầu.

“Kỳ diệu, đơn giản là kỳ diệu!” Chandresh nói. “Sẽ tốt. Tiết mục này chắc

chắn sẽ có hiệu ứng tốt.” Ông đứng dậy, đi xuôi lối đi, dừng lại trước khu
vực dành cho dàn nhạc được chiếu sáng bằng những cụm đèn đặt trên sàn,
nghĩ ngợi đăm chiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.