REACHER BÁO THÙ - Trang 123

Tuổi thơ của chúng tôi không giống với những đứa trẻ bình thường khác,
nhưng tôi thích thế. Joe gần như là khởi đầu cũng như kết thúc của tuổi thơ
ấy. Và bây giờ kẻ nào đó đã giết anh. Tôi ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe
cảnh sát hiệu Chevrolet và lắng nghe tiếng nói rất nhỏ trong tai mình hỏi
xem tôi sẽ làm gì với chuyện đó.

***

Finlay chạy thẳng qua Margrave và đỗ xe bên ngoài đồn. Ngay ở rìa

đường đối diện những cánh cửa nặng nề bằng kính. Ông cùng Roscoe ra
khỏi xe rồi đứng đó đợi tôi, hệt như Baker và Stevenson đã làm cách đây
bốn mươi tám tiếng. Tôi ra khỏi xe đứng cùng họ trong cái nắng trưa.
Chúng tôi đứng một lúc, rồi Finlay kéo cánh cửa nặng nề và cả ba bước vào
trong. Bước qua phòng họp không người tới căn phòng lớn đầy đồ gỗ hồng
sắc.

Finlay ngồi bên bàn. Tôi ngồi vào đúng chiếc ghế mình đã ngồi hôm

thứ Sáu. Roscoe kéo một chiếc ghế đến bên cạnh tôi. Finlay lạch xạch mở
một ngăn kéo bàn. Lấy ra chiếc đài ghi âm. Thực hiện toàn bộ việc ông hay
làm, gõ tay vào micro để thử. Rồi ông ngồi yên nhìn tôi.

'Tôi rất tiếc về chuyện anh trai ông", ông nói.
Tôi gật đầu. Không nói gì cả.
"Tôi e là sẽ phải đặt cho ông nhiều câu hỏi", đội trưởng thám tử tiếp

tục.

Tôi chỉ gật đầu lần nữa. Tôi hiểu tình thế của ông. Bản thân tôi đã

từng ở vị trí của ông rất nhiều lần.

"Ai là người họ hàng gần nhất với ông ấy ?" Finlay hỏi.
"Tôi," tôi đáp. "Trừ phi anh ấy lập gia đình mà không bảo tôi."
"Ông có nghĩ rằng có thể ông ấy đã làm việc đó không ?"
"Chúng tôi không gần gũi lắm", tôi nói. "Nhưng tôi không nghĩ thế."
"Cha mẹ ông mất cả rồi à ?"
Tôi gật đầu. Finlay cũng gật đầu. Ghi lại tên tôi với tư cách người họ

hàng gần nhất.

"Tên đầy đủ của ông ấy là gì ?"
"Joe Reacher," tôi nói. "Không có tên đệm".
"Thế là nói tắt của Joseph à ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.