REACHERBAOTHU - Trang 173

Charlie sững lại. Cô tái nhợt người, nắm chặt hai bàn tay cho tới khi

các khớp ngón tay trắng nhợt ra. Nhưng cô không suy sụp.

"Tôi không nghĩ là anh ấy chết rồi," Charlie lẩm bẩm. "Tôi biết thế.

Tôi có thể cảm nhận được như vậy. Tôi nghĩ anh ấy chỉ đang lẩn tránh đâu
đó. Tôi muốn ông tìm anh ấy. Tôi sẽ trả cho ông bất kỳ thứ gì ông muốn."

Tôi chỉ khe khẽ lắc đầu với vợ Hubble.
"Xin hãy làm ơn," cô nói.
"Tôi sẽ không làm việc ấy đâu, Charlie. Tôi sẽ không lấy tiền của cô

để làm việc ấy. Làm thế là lợi dụng cô. Tôi không thể nhận tiền của cô bởi
tôi biết anh ấy đã chết. Tôi rất tiếc, nhưng sự thật là thế."

Trong bếp chỉ có sự im lặng kéo dài. Tôi ngồi ở bàn, nâng ly cà phê

Charlie đã pha cho mình.

"Ông sẽ làm việc ấy nếu tôi không trả ông thứ gì chứ ?" cô nói. "Ông

có thể chỉ tranh thủ tìm anh ấy trong lúc ông tìm hiểu về vụ liên quan đến
anh trai ông chứ ?"

Tôi nghĩ về điều này. Không biết từ chối thế nào.
"Được rồi", tôi nói. "Tôi sẽ làm việc ấy, Charlie. Nhưng như tôi đã

nói, đừng trông chờ phép màu. Tôi nghĩ ở đây chúng ta đang đối mặt với
một chuyện rất tệ hại."

"Tôi nghĩ anh ấy vẫn còn sống," Charlie nói. "Nếu anh ấy không còn

sống thì tôi đã biết."

Tôi bắt đầu lo lắng về điều sẽ xảy ra khi tìm thấy xác Hubble. Cô sẽ

đối diện với thực tế đúng như cách một chiếc xe tải bỏ chạy đối mặt với một
tòa nhà chắn phía trước.

"Ông sẽ cần dùng đến tiền", Charlie nói.
Tôi không chắc chắn về việc nhận tiền, nhưng cô đẩy qua một phong

bì dày.

"Chừng đó sẽ đủ chứ ?" cô hỏi.
Tôi nhìn chiếc phong bì. Trong đó có một tập dày những tờ một trăm

đô la. Tôi gật đầu. Chừng đó là đủ.

"Và xin hãy giữ lấy chiếc xe," Charlie tiếp. "Chừng nào ông còn cần

tới nó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.