REACHERBAOTHU - Trang 208

màu tối dành cho người trung tuổi, một chiếc sơ mi và một áo khoác. Màu
da nai sáng, chất vải bông ép, gần trang trọng như tôi muốn thể hiện. Không
cà vạt. Tôi mặc toàn bộ những thứ đồ trong ô thay đồ ở phía cuối cửa hiệu.
Dồn toàn bộ quần áo cũ vào túi, ném vào cốp chiếc Bentley.

Tôi cuốc bộ về phía Nam qua ba cửa hiệu, tới tiệm cắt tóc. Người ít

tuổi hơn trong hai ông già đang ra khỏi cửa.

Ông dừng lại đặt một tay lên cánh tay tôi.
"Tên anh là gì, con trai ?" ông hỏi.
Chẳng có lý do gì để không nói cho ông. Tôi chẳng thể tìm được lý do

nào.

"Jack Reacher," tôi đáp.
"Anh có người bạn gốc Tây Ban Nha nào trong thị trấn không ?"
Không."
"Hừm, vậy bây giờ anh có rồi đó," ông già thông báo. "Có hai gã sục

khắp nơi để tìm anh."

Tôi nhìn ông già. Ông quét mắt qua con phố.
"Chúng là ai thế ?" tôi hỏi.
"Trước đây tôi chưa bao giờ thấy chúng. Hai gã nhỏ con, xe hơi màu

nâu, áo sơ mi sặc sỡ. Đi mọi chỗ, hỏi tìm Jack Reacher. Bọn tôi bảo chúng
là chúng tôi chưa bao giờ nghe nhắc tới tay Jack Reacher nào."

"Chuyện này diễn ra hồi nào ?"
"Sáng nay", ông già đáp. "Sau bữa sáng."
Tôi gật đầu.
"Được rồi," tôi nói. "Cảm ơn ông."
Ông già giữ cửa mở cho tôi.
"Vào ngay đi," ông bảo. "Bạn tôi sẽ chăm sóc anh. Nhưng sáng nay

ông ấy hơi dở người chút. Đang già mà."

"Cảm ơn ông," tôi nói lần nữa. "Hẹn gặp lại."
"Chắc chắn hy vọng thế, con trai ạ," ông nói.
Ông bước đi dọc Phố Chính còn tôi bước vào trong tiệm. Ông già lớn

tuổi hơn đang ở trong. Đây là ông già xương xẩu có chị gái từng hát với
Blake Mù. Không có khách hàng nào khác. Tôi gật đầu chào ông và ngồi
xuống ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.