REACHERBAOTHU - Trang 210

“Quỹ Kliner," ông thì thào. "Chương trình cộng đồng. Đó là tiền trợ

cấp kinh doanh. Tất cả những người buôn bán đều nhận tiền đó. Đã nhận
được năm năm nay rồi".

Tôi gật đầu.
"Thế thì tốt. Nhưng một ngàn đô một năm là không đủ cho các ông

sống. So với chết đói thì hơn, nhưng các ông vẫn cần khách hàng, đúng chứ
?"

Tôi chỉ nói chuyện chơi, như ta vẫn làm với các thợ cắt tóc. Nhưng

việc ấy khiến ông già gặp khó khăn. Ông đang run rẩy và lóng ngóng. Rất
khó mà hoàn thành việc cạo cho tôi. Tôi đang chằm chằm nhìn vào gương.
Sau đêm qua, vô ý cắt vào cổ tôi sẽ là chuyện tày đình.

"Anh bạn, tôi không nên kể cho anh về chuyện đó," ông già thì thầm.

"Nhưng vì thấy anh là bạn của chị tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật lớn".

Ông già đang lẫn. Tôi không phải bạn của chị ông. Thậm chí còn

chẳng biết bà. Ông đã kể cho tôi nghe về bà, chỉ thế thôi. Ông đang đứng
đây cùng chiếc dao cạo. Chúng tôi nhìn nhau qua tấm gương. Như tôi từng
làm với Finlay trong quán cà phê.

"Không phải một ngàn đô một năm", ông già thì thầm. Rồi cúi xuống

sát tai tôi. "Mà là một ngàn đô một tuần."

Ông bắt đầu giậm chân bước quanh, khúc khích cười như một con

ma. Rồi xả nước đầy chậu rửa và vỗ hết sạch chỗ bọt xà phòng còn thừa.
Thấm hết mặt tôi bằng một khăn ướt nóng. Rồi ông kéo chiếc khăn khỏi hai
vai tôi như một ảo thuật gia đang biểu diễn.

"Đó là lý do chúng tôi không cần khách hàng nào", ông khúc khích.
Tôi trả tiền cho ông thợ rồi bước ra. Ông già điên rồi.
"Gửi lời chào tới chị gái tôi nhé", ông nói với theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.