REACHERBAOTHU - Trang 221

không phải tìm kiếm nữa. Bọn chúng không động đậy. Chỉ ngồi đó quan
sát. Tôi quan sát lại chúng hơn năm phút. Chúng sẽ không ra ngoài. Tôi có
thể thấy thế. Bọn chúng đã yên vị ở đó. Thế nên tôi tập trung sự chú ý cho
chiếc hộp.

Trong hộp không có gì trừ một khẩu súng và một hộp đạn. Một món

vũ khí tuyệt vời. Đây là súng tự động hiệu Desert Eagle. Trước đây tôi từng
dùng một khẩu này. Súng có xuất xứ Israel. Chúng tôi thường dùng tất cả
những thứ được gửi tới cho mình để đổi lấy loại này. Tôi cầm súng lên. Rất
nặng, nòng dài ba lăm phân, thân súng dài hơn bốn lăm phân. Tôi bấm cho
ổ đạn tách ra. Đây là ổ đạn tám viên cỡ 44. Dùng tám viên Magnum cỡ 44.
Không phải thứ ta gọi là vũ khí gọn nhẹ. Đạn nặng khoảng gấp đôi đạn cỡ
.38 dùng cho súng ngắn của cảnh sát. Nó rời nòng với tốc độ nhanh hơn tốc
độ âm thanh. Nó lao vào mục tiêu với lực lơn hơn bất kỳ thứ nào trong một
vụ va chạm tàu hỏa. Không gọn nhẹ chút nào. Đạn là một vấn đề. Ta có một
lựa chọn. Nếu ta nạp đạn đầu cứng, nó sẽ xuyên thẳng qua kẻ bị ta bắn và
có lẽ xuyên qua một người khác cách đó một trăm mét. Thế nên ta dùng đạn
đầu mềm, nó sẽ khoan một lỗ cỡ thùng rác trên người kẻ bị ta bắn. Đó là lựa
chọn của ta.

Những viên đạn trong hộp đều có đầu mềm. Ổn với tôi. Tôi kiểm tra

lại món vũ khí. Ghê gớm, nhưng trong tình trạng tốt. Mọi thứ đều hoạt
động. Tay nắm khắc một cái tên. Gray. Cũng như chiếc hộp. Viên thám tử
đã chết, người tiền nhiệm của Finlay. Treo cổ tháng Hai năm nay. Chắc hẳn
là một tay sưu tập súng. Đây không phải súng được trang bị cho ông ta.
Không cơ quan cảnh sát nào trên thế giới cho phép sử dụng một khẩu súng
lớn thế này trong công việc. Tóm lại là quá nặng.

Tôi nạp tám viên đạn của viên thám tử đã chết vào khẩu súng ngắn to

đùng. Bỏ những viên còn lại vào hộp và đặt hộp xuống sàn xe. Chếch nòng
súng lên rồi gạt khóa an toàn. Chếch và khóa, chúng tôi thường nói thế. Tiết
kiệm được một phần nhỏ giây trước khi ta bắn phát đầu tiên, có thể "tiết
kiệm" được mạng sống của ta nữa. Tôi đút khẩu súng vào ngăn đựng găng
tay của chiếc Bentley làm bẵng gỗ óc chó. Vừa khít.

Rồi tôi ngồi một lúc quan sát hai gã đan ông trong xe chúng. Chúng

vẫn đang quan sát tôi. Chúng tôi nhìn nhau từ cự ly bảy mươi lăm mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.