REACHERBAOTHU - Trang 238

Tôi không trả lời. Đây là phần việc tôi không giỏi làm. Đây là phần

việc của Roscoe. Cô cũng không nói gì.

"Anh ấy chết rồi phải không ?" Judy hỏi lần nữa, giọng to hơn.
"Vâng, đúng thế", Roscoe đáp. "Tôi rất lấy làm tiếc",
Judy tự gật đầu với mình và nhìn quanh căn phòng ghê tởm. Không ai

nói gì. Chúng tôi chỉ đứng yên. Judy ngồi xuống. Cô cũng chìa tay mời
chúng tôi ngồi. Hai chúng tôi ngồi xuống hai ghế khác nhau. Cả ba tạo
thành một hình tam giác cân đối.

"Chúng tôi cần hỏi cô vài câu," Roscoe nói. Cô đang ngồi ngả về

trước, hướng về phía người phụ nữ tóc vàng. "Chúng tôi làm thế được chứ
?" Judy gật đầu. Trông trống rỗng.

"Cô đã quen biết Sherman được bao lâu ?" nữ cảnh sát hỏi.
'Tôi cho là khoảng bốn năm. Gặp anh ấy ở Florida, nơi tôi sống. Bốn

năm trước tôi dọn tới đây sống cùng anh ấy. Ở đây từ đó tới giờ",

"Sherman làm nghề gì ?"
Judy nhún vai vẻ tội nghiệp.
"Anh ấy là lái xe tải", cô nói. "Anh ấy có hợp đồng chuyển hàng khá

lớn tại đây. Có vẻ là hợp đồng dài hạn, hai vị biết chứ ? Thế nên bọn tôi
mua một căn nhà nhỏ. Bố mẹ anh ấy cũng ở cùng. Sống cùng bọn tôi một
thời gian. Rồi chúng tôi chuyển tới đây. Để bố mẹ anh ấy sống trong căn
nhà cũ. Trong ba năm anh ấy kiếm được khá nhiều. Lúc nào cũng bận rộn.
Rồi một năm trước việc đó chấm dứt. Từ hồi ấy đến giờ gần như anh ấy
không làm việc. Thi thoảng mới làm đột xuất."

"Hai người sở hữu cả hai căn nhà à ?" Roscoe hỏi.
"Tôi chẳng sở hữu thứ chết tiệt nào", Judy nói. "Sherman sở hữu cả

hai nhà. Vâng, cả hai căn".

"Vậy là anh ấy làm ăn tốt trong ba năm đầu à ?" Roscoe hỏi.
Judy nhìn nữ cảnh sát.
"Làm tốt à ?" cô hỏi lại. "Vì Chúa, hãy tỉnh lại đi. Anh ta là một tên

trộm. Anh ta ăn cắp đồ của ai đó."

"Cô chắc chứ ?" tôi hỏi.
Judy bắn ánh mắt về phía tôi. Như thể một mảnh đạn pháo bay tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.