REACHERBAOTHU - Trang 279

Chúng tôi ra khỏi xe. Sải chân theo một đường vòng tới cửa. Mặt trời

đang khiến ngày ấm lên. Ở ngoài trời sẽ dễ chịu. Nhưng chúng tôi chui vào
tìm viên bác sĩ. Chúng tôi tìm thấy ông trong phòng làm việc tồi tàn. Ông
đang ngồi bên chiếc bàn sứt. Vẫn trông mệt mỏi. Vẫn mặc áo choàng trắng.
Ông ngước lên gật đầu ra hiệu cho chúng tôi vào trong.

"Chúc buổi sáng tốt lành, hai bạn", ông nói. "Tôi có thể giúp gì hai

bạn ?"

Chúng tôi ngồi xuống đúng những chiếc ghế đã ngồi hôm thứ Ba. Tôi

tránh xa máy fax. Tôi nhường phần nói chuyện cho Roscoe. Như thế thì tốt
hơn. Xét về mặt chính thống thì tôi không có cương vị gì.

"Tháng Hai năm nay," cô nói. "Đội trưởng thám tử của tôi ở Margrave

đã tự sát. Ông nhớ không ?"

"Đó là người tên Gray hả ?" bác sĩ pháp y hỏi.
Roscoe gật đầu, viên bác sĩ đứng dậy bước vòng qua một tủ hồ sơ.

Kéo một ngăn ra. Ngăn kéo chặt, kêu rít lên. Vị bác sĩ miết ngón tay trên
các hồ sơ về phía sau. "Tháng Hai", ông nói. "Gray." Ông lôi một hồ sơ ra
cầm trở về bàn. Ném lên chỗ giấy thấm. Nặng nề ngồi xuống mở ra. Đó là
một hồ sơ mỏng. Trong đó không có gì nhiều.

"Gray," bác sĩ nhắc lại. "Có, tôi nhớ người này. Treo cổ, đúng không ?

Trường hợp đầu tiên chúng tôi gặp ở Margrave sau ba mươi năm. Tôi đã
được gọi tới nhà ông ấy. Trong ga ra phải không ? Treo trên xà nhỉ ?"

"Đúng thế," Roscoe nói. Rồi cô lặng thinh.
"Vậy tôi có thể giúp được gì hai người ?"
"Chuyện đó có gì không ổn không ?" Roscoe hỏi.
Viên bác sĩ nhìn tập hồ sơ. Lật một trang.
"Người này tự treo cổ, luôn có gì không ổn với chuyện đó," ông nói.
"Có gì đặc biệt không ổn về chuyện ấy không ?" tôi lên tiếng.
Vị bác sĩ chuyển ánh nhìn mệt mỏi từ Roscoe qua tôi.
"Đáng nghi hả ?" ông hỏi lại. Ông gần như lặp lại nụ cười hôm thứ

Ba.

"Chuyện đó có gì đáng ngờ không ?" tôi hỏi.
Bác sĩ lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.