"Chúng tôi nghĩ có thể Kliner hoảng sợ," ông nói. "Hắn đang bảo vệ
hoạt động rất hiệu quả. Là hoạt động tốt nhất chúng tôi từng chứng kiến."
'Tốt nhất hả ?"
Kelstein gật đầu một cách nhiệt tình.
"Rất hiệu quả," ông nhắc lại. "Ông biết đến mức nào về sản xuất tiền
giả ?"
Tôi nhún vai.
"Biết nhiều hơn tuần trước. Nhưng tôi cho là không đủ."
Vị giáo sư già gật đầu và dịch cơ thể mỏng manh của mình trên ghế.
Hai mắt ông sáng lên. Ông chuẩn bị bắt đầu một bài giảng về chủ đề ông ưa
thích.
"Có hai loại người làm tiền giả", Kelstein bắt đầu. "Là loại giỏi và
loại dốt. Những người giỏi biết làm việc ấy đúng cách. Ông biết sự khác
biệt giữa thuật in đá và in khắc lõm chứ ?"
Tôi nhún vai lắc đầu. Kelstein lấy một cuốn tạp chí đưa cho tôi. Đó là
một cuốn tạp chí ra hằng quý của một hội sử học.
"Mở ra đi," ông già nói. "Bất kỳ trang nào cũng được. Miết ngón tay
trên mặt giấy. Nó nhẵn, phải không ? Đó là in đá. Đó là cách in hầu hết mọi
thứ. Sách, tạp chí, báo, mọi thứ. Một con lăn dính mực lăn qua phần giấy
trắng. Nhưng in khắc lõm thì khác."
Vị giáo sư già đột nhiên vỗ hai tay vào nhau. Tôi giật mình. Trong
căn phòng yên tĩnh của ông, tiếng động ấy thật to.
"Đó là in khắc lõm", ông nói. "Một bản kim loại được ép vào giấy với
lực đáng kể. Nó để lại cảm giác gờ lên rõ ràng ở sản phẩm in. Hình ảnh in
ra trông như hình ba chiều. Nó có cảm giác ba chiều. Không thể nhầm lẫn
được."
Kelstein nhổm người lên để lấy ví trong túi quần ra. Lôi ra một tờ
mười đô la. Đưa qua cho tôi.
"Ông có thể cảm nhận được nó chứ ?" giáo sư hỏi. "Bản kim loại làm
bằng niken phủ một lớp crôm. Các đường rất mảnh được khắc vào lớp
crôm, rồi những đường này được đổ mực vào. Bản kim loại ép vào giấy,
mực được in vào bề mặt trên cùng của nó. Hiểu chứ ? Mực nằm ở các rãnh
của bản kim loại nên chúng được truyền sang các gờ trên giấy. In khắc lõm