REACHERBAOTHU - Trang 321

phòng vang lên tiếng bíp rồi tới tiếng nói của một người đã chết. "Kelstein à
?" giọng ấy nói. "Bartholomew đây. Bây giờ là đêm thứ Năm, khuya rồi.
Sáng mai tôi sẽ gọi cho ông và sẽ cho ông biết câu trả lời. Tôi biết là tôi đã
tới đích trước ông. Chúc ngủ ngon, ông bạn già."

Trong giọng nói có sự phấn khích. Kelstein đứng đó chăm chú nhìn

vào khoảng không như thể hồn của Bartholomew vẫn lơ lửng trên đó. Trông
ông buồn. Tôi không thể biết lý do bởi là đồng nghiệp già của ông đã mất
hay người đồng nghiệp đó đã tìm ra câu trả lời trước ông.

"Tội nghiệp Walter," ông nói. "Tôi đã quen ông ấy năm mươi sáu

năm."

Tôi ngồi yên lặng một lúc. Rồi tôi cũng đứng lên.
"Tôi sẽ tìm ra," tôi nói.
Kelstein nghiêng đầu về một bên nhìn tôi sắc lẹm.
"Ông thực sự nghĩ là ông sẽ tìm ra à ?" vị giáo sư hỏi. 'Trong khi Joe

không thể làm việc đó ?"

Tôi nhún vai với ông.
"Có lẽ Joe đã tìm ra. Chúng tôi không biết anh ấy đã phát hiện ra

chuyện gì trước khi chúng tóm được anh ấy. Dù gì thì ngay bây giờ tôi sẽ
quay về Georgia. Tiếp tục tìm kiếm".

Kelstein gật đầu thở dài. Ông trông căng thẳng.
"Chúc may mắn, ông Reacher", giáo sư nói với tôi. "Tôi hy vọng ông

sẽ hoàn thành công việc của anh trai mình. Có lẽ ông sẽ làm được. Joe
thường nói tới ông. Ông ấy quý ông, ông biết đấy."

"Anh ấy nói về tôi à ?"
"Thường xuyên," ông già nói. "Joe rất quý ông. Ông ấy tiếc là nghề

nghiệp của ông khiến ông phải ở xa."

Trong chốc lát tôi chẳng thể nói nên lời. Tôi cảm thấy mình tội lỗi

không thể chịu nổi. Năm tháng qua đi, tôi không nghĩ về Joe. Nhưng anh
nghĩ gì về tôi ?

"Ông ấy lớn tuổi hơn nhưng ông lại lo lắng cho ông ấy," Kelstein tiếp.

"Đó là điều Joe kể với tôi. Ông ấy nói rằng ông rất dữ. Rất rắn. Tôi đoán là
nếu Joe cần ai đó để lo vụ nhà Kliner, ông ấy sẽ đề cử ông."

"Tôi đi đây," tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.