REACHERBAOTHU - Trang 342

Tôi không muốn theo chân Joe. Tôi không muốn thành một Reacher khác
biết rằng thế sẽ chết mà vẫn không thoát chết.

Tôi chạy qua lùm cây. Nó chỉ là một vệt tối thẫm hơn in trên nền trời

tối. Phía trước vài dặm tôi có thể trông thấy những ngọn đèn ở rìa ngoài của
nhà tù. Chúng sáng rực trên cảnh trời đêm. Tôi chạy qua. Rồi vài dặm nữa
tôi có thể thấy những ngọn đèn ấy trong gương, phía sau lưng. Rồi tôi chạy
qua chiếc cầu, qua Franklin, rời bang Georgia, vào Alabama. Tôi phóng vụt
qua quán cổ mà Roscoe với tôi đã tới. The Pond. Quán đã đóng cửa, tối om.
Một dặm nữa tôi có mặt ở motel. Tôi vẫn để máy nổ và thò đầu vào phòng
để đánh thức người trực đêm.

"Ở đây các anh có khách nào tên Finlay không ?" tôi hỏi.
Người trực dụi mắt nhìn bảng đăng ký.
"Mười một," anh ta đáp.
Toàn bộ nơi này trông vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Tĩnh tại, im

lặng và ngủ sâu. Tôi tìm thấy phòng của Finlay. Số mười một. Chiếc Chevy
do cảnh sát trang bị của ông đậu phía ngoài. Tôi đập cửa phòng rất mạnh.
Phải đập một lúc. Rồi tôi nghe tiếng rên rỉ khó chịu. Không nghe được từ
nào. Tôi đập thêm vài cái.

"Nào, Finlay", tôi gọi.
"Ai đấy ?" tôi nghe tiếng viên thám tử quát.
"Reacher đây", tôi đáp. "Mở cửa đi nào",
Dừng một lát. Rồi cửa mở. Finlay đang đứng đó. Tôi đã đánh thức

ông. Ông mặc một chiếc áo len xám và quần đùi ống rộng. Tôi ngạc nhiên.
Tôi nhận ra rằng mình đã nghĩ sẽ thấy ông ngủ khi vẫn mặc bộ com lê vải
tuýt. Với chiếc áo vét bằng vải giả da.

"Ông muốn cái quái gì thế ?" Finlay hỏi tôi.
"Có thứ cho ông xem."
Đội trưởng thám tử đứng ngáp và chớp chớp mắt.
"Bây giờ là mấy giờ ?" ông hỏi.
"Tôi không biết. Năm giờ, có khi sáu giờ. Mặc quần áo vào đi. Chúng

ta sẽ tới một nơi".

"Đi đâu ?"
"Atlanta. Tôi có thứ cho ông xem."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.