REACHERBAOTHU - Trang 343

"Thứ ấy là gì chứ ? Bảo tôi luôn không được à ?"
"Mặc quần áo vào đi Finlay," tôi nhắc lại. "Phải đi rồi."
Viên thám tử hầm hừ nhưng cũng mặc đồ vào. Mất một lúc. Có lẽ mất

mười lăm phút. Ông biến vào phòng tắm. Vào đó như một người bình
thường vừa mới tỉnh dậy. Bước ra trông như Finlay. Com lê vải tuýt và đủ
thứ.

"Được rồi," ông nói. "Thứ ấy nên là thứ hay đấy, Reacher."
Chúng tôi ra ngoài bóng tối. Tôi bước về phía xe trong khi Finlay

khóa cửa. Rồi ông bước kịp theo tôi.

"Ông lái xe hả ?" viên thám tử hỏi.
"Tại sao không ?" tôi nói. "Ông thấy chuyện đó không ổn à ?"
Finlay trông khó chịu ghê gớm. Chằm chằm nhìn chiếc Bentley bóng

lộn.

"Đừng có lái xe như tôi," ông bảo. "Ông muốn để cho tôi lái không ?"
"Tôi chẳng quan tâm ai lái. Ông chỉ cần vào xe, được chứ ?"
Viên thám tử ngồi vào sau tay lái và tôi đưa cho ông chùm chìa khóa.

Tôi vui khi làm thế. Tôi rất mệt. Finlay mở máy chiếc Bentley lùi ra khỏi
bãi. Ngoặt về phía Đông. Ngồi yên để chạy xe. Ông chạy nhanh. Nhanh hơn
tôi đã chạy. Ông là một lái xe rất cừ.

***

"Thế đang có chuyện gì ?" Finlay hỏi tôi.
Tôi nhìn sang bên. Tôi có thể thấy hai mắt ông sáng lên dưới ánh đèn

của bảng điều khiển.

“Tôi đã nghĩ ra," tôi nói. "Tôi hiểu ra tất cả chuyện này rồi”.
Viên thám tử nhìn lại tôi.
"Vậy ông sẽ nói cho tôi chứ ?"
"Ông đã gọi cho Princeton chưa ?" tôi hỏi.
Finlay ậm ừ vỗ vào tay lái vẻ khó chịu.
"Tôi nói chuyện điện thoại suốt một giờ," ông nói. "Người đàn ông ấy

biết rất nhiều, nhưng rốt cuộc anh ta chẳng biết gì."

"Anh ta đã nói gì với ông ?"
"Anh ta nói toàn bộ. Đó là một tay khôn lỏi. Thạc sĩ lịch sử, làm việc

cho Bartholomew. Hóa ra Bartholomew và ông già kia, Kelstein ấy, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.