RỒNG ĐÁ - Trang 17

nhấm đến hết đời. Chuyện của mày với Hơ miêng chỉ là mảnh vụn rất nhỏ
của âm bản khổng lồ mà mấy mươi năm gậm đã hết đâu… .
*
* *
Chia tay Bảo ra về, lòng Luận rối bời, the thắt. Anh phóng xe máy như
điên, mặc cho số phận may rủi có thể sẽ ném thân xác anh vào gầm ô tô,
càng hay, cho quên đi tất cả. Bảo nói, đã thắp nhang khấn vái, xin với Phát
rồi, còn Luận. Liệu anh có thể nghe theo lời bạn, chấp nhận với số phận an
bài, đừng phá vỡ tổ ấm gia đình đang hạnh phúc. Bảo muốn anh chỉ đưa vợ
con vào Quế Sơn gặp mặt, nhận người rồi nhường hai bà Hơ Miêng và Hơ
Ngoan làm vợ nghĩa tình để Bảo có con, có cháu như bao người bình
thường khác. Đến con C của Bảo cũng bị chiến tranh tiện đứt mất thì lời đề
nghị ấy là chân thành, hợp lý chứ đâu phải vì thương hại cho hoàn cảnh éo
le của Luận. Nhưng anh vẫn thấy không thể… Anh muốn làm một thằng
người cho đáng mặt người, sao đời lại xui khiến anh phải hành xử không
hơn gì một con vật?... Luận không về nhà. Anh lang thang khắp Hà Nội, rồi
tìm một khách sạn yên tĩnh ở ngoại ô trăn trở với điều thỉnh cầu của bạn…
Hà Nội 5/2005

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.