RỒNG ĐÁ - Trang 27

- Nhưng bạn bè anh…
- Không sao, họ đều là con người, sẽ thông cảm cho chúng mình.
- Anh rất muốn, nhưng…
- Thôi, không nhưng gì hết.
Giời ơi!... Còn ai trên đời hạnh phúc như hắn. Tôi nhắm nghiền mắt mà
như nhìn thấy rõ hắn và nàng cùng trút bỏ áo quần, lội ra dòng sông loáng
bạc. Họ ôm nhau, kỳ cọ thân thể cho nhau rồi… hắn bế thốc nàng lên bờ
làm cái chuyện ấy giữa trời mây sông nước bao la…

6- Mấy chục năm qua đi, giờ tôi mới gặp lại nàng. Nàng vẫn nguyên vẹn
dáng vẻ kiều diễm, cao sang như buổi nào bước ra khỏi máy bay trực thăng.
Hình như chỉ tôi với hắn là già và xấu đi, còn nàng cứ trẻ và đẹp mãi. Nàng
như Phật bà quan âm tái thế, tài trợ cho phòng trưng bày tranh của hắn.
Nàng đang từ cõi niết bàn bước ra đọc lời khai mạc phòng tranh trong ánh
mắt ngạc nhiên của bạn bè và công chúng yêu hội họa. Chỉ mình tôi biết
được chàng trai lịch sự, tuấn tú đứng bên cạnh nàng là con của hắn. Chỉ
mình tôi biết được vì sao hắn vẽ tranh toàn V và L, ngoài cái triết mỹ hắn
gửi gắm vào tranh còn vì một lẽ khác. Cuối buổi khai mạc phòng tranh, hắn
và nàng dắt con trai lại chào tôi, hẹn sẽ đến ăn bữa cơm thuần túy Việt
Nam. Hắn bảo, đừng bày vẽ gì, cứ trải chiếu ngoài sân, dưới gốc cây hoàng
lan, đãi nhau món đậu phụ chấm mắm tôm ăn với bún là tuyệt nhất. Tôi
chưa quen với mùi mắm tôm, nhưng sẽ thử cùng hắn và nàng nếm cái vị
của nó. Có lẽ hắn đúng, giữa mùi và vị thì vị mới chính là tinh cốt của đời.

Hà Nội 7/2005
V.N.T.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.