RỪNG RĂNG-TAY - Trang 118

bàn nhỏ để nến ở phía đường hầm bên kia cánh cửa và tôi thắp hết chúng
lên. Tôi rùng mình nhẹ nhõm khi từng quầng sáng nhỏ được thắp dần lên
xung quanh.

Giờ thì khắp người tôi run rẩy, không biết vì sợ hay vì mồ hôi đang

thấm ướt chiếc áo ngủ mỏng. Tôi ước gì có Travis ở bên lúc này, hay một
người nào đó nắm tay mình để ngăn không cho nỗi kinh hoàng xâm nhập
vào tâm thức. Tôi đã hình dung về cái đường hầm và những căn phòng này
mãi rồi và giờ khi đã ở đây thì tôi lại không muốn tiến về phía trước. Tôi
không chắc mình có muốn biết sự thật hay không nữa. Cái sự thật vẫn được
giấu kín ở dưới sâu kia.

Giơ cây nến ra trước mặt, tôi ép mình phải tiến lên. Mặt đất đang trơn

tuột dưới đôi chân trần. Tôi đi qua giá đựng rượu và nhớ lại khi xơ Tabitha
kể cho tôi nghe về lịch sử của tòa nhà này. Tôi đi theo khúc quanh của
đường hầm đang lượn về phía bên trái và đừng lại trước cánh cửa đầu tiên.

Lớp gỗ sần sùi hơn cả những gì tôi từng nhớ. Tôi rờ ngón tay lên

những thanh gỗ nhỏ bám quanh mép cửa. Tôi đã quên mất cái chốt gỉ cắm
sâu vào đá. Cánh cửa bị khóa mất rồi và tôi gần như rên lên vì thất vọng.
Tôi gõ vào mặt gỗ, và khi chẳng nghe thấy âm thanh nào đáp lại, tôi lại gõ
mạnh hơn.

Tôi thấy mình y như người hàng xóm đến thăm nhà và điều đó khiến

tôi bật cười khúc khích. Âm thanh vang vào dãy tường đá và dội lại điên
cuồng. Những tiếng ồn bủa vây khiến một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cố gắng giữ cho hơi thở được điều hòa, tôi đặt cây nến xuống đất,

trong khoảnh khắc, ánh sáng và hơi ấm vụt biến mất. Người tôi hầu như co
giật theo nhịp tim và bàn tay gai lên vì sợ. Tôi nắm lấy cái chốt đẩy tới đẩy
lui.

Tôi nghe thấy một tiếng cạch, rồi một tiếng kẽo kẹt khi cái chốt bung

ra, và cánh cửa bất thần mở toang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.