RỪNG RĂNG-TAY - Trang 147

trôi nổi và ngắm nhìn. Tôi không còn cảm thấy cổ họng rát bỏng hay cẳng
chân đau nhức sau cú ngã nữa, mà thay vào đó là sự nhẹ bẫng êm dịu.

Xơ Tabitha giống như đang mỉm cười, và tôi có thể nhìn thấy bàn tay

đang gõ vào cửa trắng lóa lên. Những bước chân tôi dường chậm dần, chậm
dần. Chúng tôi đã tiến lên gần hơn nên có thể trông rõ các xơ bên trong
đang cầu xin bà đi vào, hét gọi bà đóng cửa lại.

Nhưng bà vẫn chờ, và đứng chặn bên ngoài để giữ họ ở lại bên trong.

Bà tiến lên một bước, chìa tay ra phía trước như thể giục chúng tôi đi nhanh
hơn.

Song bà không nhìn thấy loáng ánh đỏ.

Nhưng bà phải nghĩ có điều gì kinh khủng lắm khiến tôi đột nhiên

ngừng chạy như thế. Bà phải nghe thấy tiếng bước chân rào rạo trên nền đất
khô ngay phía tay phải chứ. Bà phải nhìn thấy nét kinh hoàng trên khuôn
mặt của tôi.

Gabrielle đã xuất hiện trước khi bà kịp quay đầu lại. Những cú tấn

công trước khi bà kịp định thần. Xơ Tabitha cố gắng lùi lại, gắng thoát vào
bên trong nhà thờ trong khi Gabrielle làm xổ tung hết cả chiếc áo choàng
đen. Tôi nhìn thấy những xơ khác đẩy bà ra khỏi cửa. Tôi có thể nghe thấy
tiếng kêu thét đau đớn đã trở thành tiếng gào. Tôi cũng nghe thấy những
tiếng hét kinh sợ của các xơ bên trong khi họ cố gắng đóng cửa lại, cố gắng
đẩy xơ Tabitha ra ngoài, tránh xa họ.

Tức thì sự chú ý của Gabrielle đã chuyển sang họ và cô ta gạt xơ

Tabitha sang một bên để vào được bên trong. Cô ta suýt nữa đã làm được
điều đó, suýt nữa thì vào được giáo đường. Nhưng ngay lập tức xơ Tabitha
đã ôm chặt lấy thân hình mảnh dẻ và kéo bật ra khỏi cánh cửa, bất chấp việc
Gabrielle đang cắm ngập răng vào cổ họng xơ.

Cánh cửa nhà thờ đóng sập lại trong khi Gabrielle và xơ Tabitha vẫn

đang vật lộn trên nền đất. Sương mù quây kín lấy họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.