RỪNG RĂNG-TAY - Trang 152

16

Lối mòn ngay bên ngoài cánh cổng đủ chỗ cho bốn người chúng tôi

đứng thành một hàng ngang: Tôi và Harry, Travis và Cass. Vai chúng tôi
thỉnh thoảng lại chạm vào nhau khi sương mù đã loãng dần và chúng tôi
nhận thức đầy đủ được rằng sự hỗn loạn đã chiếm lĩnh ngôi làng.

Điều cổ xưa nhất mà chúng tôi biết được về những cuộc xâm lăng của

lũ sinh vật Vùng vô định là sẽ không có xác chết còn lại trên mặt đất. Tất cả
những kẻ bị tấn công sẽ lại đứng dậy gia nhập vào hàng ngũ của kẻ thù
hoặc bị cắn xé tiếp. Chúng tôi tiếp tục nhìn thấy những người bạn, những
người hàng xóm ngã xuống, và tái sinh.

Tôi đứng giữa Harry và Travis. Cass đứng bên kia cạnh Harry. Đằng

sau, Jacob nằm đấy, người co quắp như con sâu, hai cánh tay ôm lấy đầu
gối. Tôi có thể nghe thấy người cậu giật mạnh trong lúc cố kiềm chế tiếng
khóc. Thỉnh thoảng Argos lại chạy đến bên Jacob, vừa rên rỉ vừa liếm vào
mặt cậu bé. Nhưng Jacob chẳng hề để ý và Jacob quay lại rúc mõm vào
lòng bàn tay tôi mà rên rỉ.

Tôi thấy Travis khẽ cử động và những đốt ngón tay anh sượt nhẹ lên

tay tôi. Tôi cũng động đậy những ngón tay hưởng ứng và ngón tay út của
chúng tôi ngoắc vào nhau. Anh nắm lấy và tôi chìm trong cảm giác dễ chịu.
Chỉ với một cử chỉ nhỏ để biểu lộ rằng anh đang an toàn, rằng chúng tôi vẫn
ổn. Những ý nghĩ về giấc mơ đêm hôm trước vụt quay trở lại: Travis không
bao giờ đến vì tôi. Anh không bao giờ lo lắng cho tôi. Anh đã không còn
cần tôi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.