RỪNG RĂNG-TAY - Trang 154

chúng tôi đứng đó nhìn những sinh vật của Vùng vô định tụ lại phía bên kia
để xô đổ hàng rào. Chúng tôi nghe thấy tiếng những người còn sống la hét
trong lúc cố gắng đánh trả lại chúng một cách tuyệt vọng. Họ quyết chống
trả từ trên cây để đoạt lại ngôi làng.

Tôi bắt đầu nhận ra vài tên đang cố cào xé cánh cổng. Một vài trong

số họ chính là những người đã từng là hàng xóm của tôi, đã từng là bạn học
của tôi. Một số người là bố mẹ của họ. Máu lấm lem quần áo họ, nhểu ra từ
miệng họ.

Tôi băn khoăn không biết những người còn lại trên cây giờ ra sao. Họ

có đánh trả những người mới Tái sinh này hay không. Liệu họ có nhận ra
rằng chỉ vì họ rút thang quá sớm trong cơn sợ hãi nên mới gây ra sự hỗn
loạn này và bổ sung thêm nạn nhân để tái sinh vào Vùng vô định. Vô tình
họ đã tạo thêm nhiều kẻ thù, hàng trăm người chứ không ít.

Dường như mọi sự đã trở nên quá sức chịu đựng đối với Cass nên cô

chạy nhào về phía Jacob giờ đang hôn mê trên nền đất và kéo cậu bé vào
lòng. Tôi nghe thấy cô hát ru, thỉnh thoảng lại ậm ừ trong miệng khi quên
lời.

Dù sao thì được nghe giọng cô cũng là sự dễ chịu. Điều đó gợi đến

một sự bình yên, cho dù tất cả thế giới này hầu như đã bay biến hết.

- Anh lo cái chốt giữ cửa lắm! - Harry nói khi ánh mặt trời cuối ngày

đã tàn dần. - Nó không thể giữ được lũ kia, chỉ có thể bảo vệ được con
đường mòn này thôi.

Tôi rùng mình khi thấy cái chốt sắt là tất cả những gì có thể bảo vệ

chúng tôi khỏi đám đói khát kia. Tôi nhìn dãy hàng rào đối diện. Rào bao
lối mòn ở đây thì rộng nhưng khu vực chạy về đằng xa thì hẹp. Những mắt
lưới rỉ hoen đỏ và dây leo bò kín hàng rào. Lối mòn này bị cấm nên những
dãy rào cũng không được chăm sóc. Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu kẻ hùn
vào một lúc thì sẽ kéo đổ được hàng rào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.