RỪNG RĂNG-TAY - Trang 183

những mắt rào với những nụ chồi có lẽ đã từng trổ hoa nhưng giờ gẫy gục
và chết khô.

Cuối cùng tôi cũng thấy mình quay lại ngã ba đầu tiên trên lối mòn.

Tôi ngồi đó và nhìn chằm chằm vào rừng rậm. Ở đây vô cùng yên tĩnh.
Những sinh vật Vùng vô định không hề xớn xác vì những bước chân của tôi
nữa.

- Gabrielle? - Tôi hỏi thinh không. Mới đầu giọng tôi còn rụt rè, sau

lớn dần. - Gabrielle!

Tôi hét lên thế. Chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy tiếng một loài nào

đó đang luồn qua những bụi rậm, rồi chiếc áo đỏ sáng của cô lóe lên giữa
đám lá cây. Cô ta lao vút đến dãy rào. Không phải vì nghe thấy tên mình mà
cô ta xuất hiện, mà vì sự tồn tại của tôi. Cô ta đến không phải vì tôi gọi, mà
vì cô ta đang khát thèm tôi, vì cô ta đã hoàn toàn mất trí, đói khát và không
biết gì khác ngoài cơn đói thịt người.

Cô ta có vẻ chậm chạp hơn một chút, có lẽ vì cơ thể đã bị xé toạc một

phần nên mất quá nhiều năng lượng. Cô ta vẫn lách những ngón tay qua kẽ
rào để vươn về phía tôi. Miệng cô ta nghiến vào mắt rào sắt trong lúc chờ
đợi tôi bước đến gần.

Tôi đã nghĩ đến việc thò một ngón tay qua mắt lưới để cho vào miệng

cô ta, để cho cô ta nghiến ngấu tôi và lây nhiễm sang tôi. Cứ ở trên con
đường mòn này và chờ đợi thực quá sức chịu đựng.

Tôi nghĩ đến mẹ đang ở một nơi nào đó trong rừng và có lẽ tôi sẽ tìm

thấy bà nếu như tôi thuộc về Vùng vô định. Tôi đã luôn tự hỏi rằng liệu
những sinh vật Vùng vô định có nhận được ra nhau không, liệu những kẻ
sống như loài động vật hoang dã đó có hiểu chút gì về tình yêu thực sự hay
không.

Tôi đưa tay chạm vào móng tay của cô ta, ngón duy nhất không bị

gãy tơi tả vì thò qua mắt rào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.