RỪNG RĂNG-TAY - Trang 222

nuôi lớn lũ trẻ và ngủ trong chiếc giường mà tôi đang ngủ?

Rất khó phân biệt lũ sinh vật Vùng vô định qua lớp da chùng dãn,

những đôi mắt vô cảm và cơn đói triền miên không dứt.

Chẳng có người đàn bà nào bên dưới đúng như trong hình dung của

tôi cả. Tôi bèn chạy về chỗ cầu thang, trèo xuống phòng ngủ và thò đầu qua
từng ô cửa sổ. Nhưng vô cùng khó khăn. Bọn chúng đông đúc và đứng ken
kín nhau. Chúng còn bò lổm ngổm lên người nhau, chân đá tung đám bụi
trong khi cố tìm cách lọt được vào bên trong ngôi nhà để tấn công tôi và
Travis.

Không màng vén cao chiếc váy lòe xòe, tôi bổ nhào xuống dưới nhà

và vớ lấy một chiếc mác cán dài khiến Travis giật nảy mình. Tôi không
nghe thấy anh nói gì vì còn vội leo trở lại thang gác, chiếc mác đập nẩy vào
tường hành lang. Tôi lao ra cửa sổ. Đầu mác gỉ sắc kéo lê đằng sau, cào
xước mặt sàn gỗ sần sùi. Tôi nhoài người ra bên ngoài, cố vươn cái mác ra
xa hết cỡ khiến chiếc váy căng ra. Từ cửa sổ tầng hai, tôi thúc cái mác vào
đám sinh vật bên dưới, cố lùa chúng dãn ra để có thể nhìn cho rõ từng
khuôn mặt đàn bà.

Giống như một cơn đói ngấu chưa được thỏa mãn hay cơn khát không

thể dập tắt, tôi khát khao muốn biết xem ai đã từng sống trong ngôi nhà này,
và tôi đang thay thế cuộc sống của ai đây. Người nào đã là người vợ, người
mẹ? Tôi gần như tin chắc rằng mình có thể xác định được điều đó khi nhìn
vào đôi mắt của kẻ đang cố xô đẩy cánh cửa để tìm kiếm lối vào nơi ở cũ.
Nơi ở mà tôi đã đánh cắp của cô ta.

Tôi gần như điên cuồng, cứ thế ủi chiếc mác vào đám sinh vật hỗn

loạn trong khi đôi mắt mờ lệ. Cuối cùng thì Travis cũng khập khiễng đi vào
phòng, hơi thở nặng nhọc vì đã phải nỗ lực leo lên thang.

Anh đặt tay lên vai nhưng tôi nguẩy người ra. Tôi cứ chọc bừa vào

từng thân hình, miệng hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.