RỪNG RĂNG-TAY - Trang 224

Tôi giằng ra và tiếp tục đi lại. Tôi lùa tay vào tóc và cuộn chúng lại

với nhau trong lúc suy nghĩ, cố gắng tập trung vào những suy luận đang
quay cuồng trong óc.

Chúng tôi là ai nếu như không có tất cả những câu chuyện này? Điều

gì sẽ xảy ra nếu không còn ai sống sót để lưu giữ và lắng nghe mọi ký ức?
Sẽ còn ai biết sự tồn tại của tôi nào? Biết đâu chúng tôi là những người duy
nhất còn sót lại trên thế gian này thì sao, vậy thì còn ai biết những chuyện
này nữa? Và nếu như còn những câu chuyện khác, của những người khác
thì sao? Và ai sẽ nhớ đến chúng đây?

- Chẳng còn ai trong làng mình đâu, Mary! - Anh bảo tôi. - Và người

đàn bà đã từng sống trong ngôi nhà này, tại sao lại phải quan tâm đến cô ta?
Cô ta không còn ở đây nữa. Nếu như cô ta trốn thoát và còn sống, thì cô ta
cũng không đi vào con đường mòn mà chúng ta đã đi.

Tôi giơ tay lên chặn ngang.

- Anh nói đúng! - Mọi ý nghĩ trong đầu tôi đã trở nên rõ ràng. - Hẳn

là cô ấy đã đi rồi. Hẳn là cô ấy đã đi theo một con đường mòn khác và giờ
vẫn đang tiếp tục đi tiếp.

Travis lắc đầu.

- Mary! - Anh níu tay tôi lại. - Nói cho anh biết tại sao điều đó lại

quan trọng với em đến thế. Giờ thì em nói đi, tại sao đột nhiên mọi thứ lại
trở nên quan trọng nào?

Tôi dừng bước và nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt điềm tĩnh, đẹp đến

không thể tin được.

- Bởi vì sẽ không ai biết về cô ấy cả, và điều đó cũng có nghĩa là sẽ

không ai biết về em nữa. - Tôi thì thầm. - Khi người ta đi vào làng mình, có
ai biết gì về em đâu cơ chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.