RỪNG RĂNG-TAY - Trang 225

- Có anh biết, Mary. - Anh đặt tay lên má tôi, rồi lần những ngón tay

xuống cằm, và tôi buộc phải nhắm mắt lại để anh không thể đọc được
những ý nghĩ đang neo chắc trong đầu mà tôi không thể nói ra thành lời,
rằng như thế này là vẫn chưa đủ.

Rằng tôi sợ rằng ngay cả chính anh cũng là chưa đủ đối với tôi.

Cổ họng tôi nghẹn lại khi anh kéo tôi ấp vào ngực.

- Anh biết em là đủ, Mary. - Anh nhắc lại. Giọng nói của anh làm tôi

run rẩy. Môi anh ở trên tai tôi như thể anh đã đọc được những suy nghĩ
trong đầu tôi rồi. - Ngay cả cuộc sống với anh cũng chưa đủ hay sao, Mary?

Tôi đành gật đầu với sự trống rỗng trong lòng vì tôi không dám nói

cho anh nghe sự thật, cho dù có đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, cho dù có
chứng minh với tôi rằng anh hiểu tôi đến như thế nào, cho dù anh biết rõ
câu trả lời của tôi. Và bởi vì tôi vẫn còn hy vọng anh sẽ lấp đầy sự trống
rỗng và những khao khát trong lòng tôi, rằng sáng ngày mai, tôi vẫn có thể
thức giấc trong vòng tay của anh và như thế cũng đã là đủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.