RỪNG RĂNG-TAY - Trang 223

- Người nào? Người nào trong số bọn mi?

Cuối cùng thì anh cũng giằng cây mác khỏi tay tôi và kéo tôi tránh xa

ô cửa sổ. Nhưng lúc này trí óc tôi chỉ luẩn quẩn với những khả năng và giả
thuyết.

- Có khi cô ấy đi chỗ khác rồi. - Tôi bảo anh. - Có khi cô ấy không trở

về nhà được nên đã đi ra ngoài cánh cổng. Biết đâu cô ấy cũng giống như
Gabrielle.

Tôi đưa tay lên ôm mặt. Trong khoảnh khắc, mọi thứ lại dồn tụ trong

đầu tôi. Biết đâu cô ta đã trốn thoát, biết đâu những chủ nhân ngôi nhà này
đều ở cả ngoài đó và đang tìm kiếm. Biết đâu tôi chính là người sẽ tìm ra
họ, nhận ra họ và đưa họ đi. Tôi bắt đầu đi đi lại lại, trí óc tôi rộn lên vì điều
đó.

- Em phải ra ngoài cổng! - Tôi nói, giọng hổn hển đầy phấn khích. -

Em phải tìm được cô ấy.

- Ai cơ? - Travis hỏi tôi. Anh lớn giọng gay gắt trong khi bàn tay túm

chặt lấy vai tôi. - Em định tìm ai?

- Cô ấy! - Tôi bảo anh, chỉ vào người mình, chỉ chiếc váy mà tôi đang

mặc.

- Em định nói gì, Mary? Anh chẳng hiểu gì cả.

Anh giữ chặt khiến tôi không thể đi đi lại lại được nhưng chân vẫn

giậm lên mặt sàn, những ngón chấn ấn sâu vào mặt gỗ nhấp nhổm muốn
chạy đi làm cái điều mà tôi đang khao khát.

- Anh không thấy gì hay sao? Rất có thể một người nào đó giờ cũng

đang ở trong làng chúng ta, ở ngôi nhà của chúng ta. Họ cũng tìm thấy quần
áo của em và nghĩ rằng em đã thuộc về Vùng vô định, nhưng có phải thế
đâu. Em vẫn đang ở đây và họ không bao giờ biết được điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.