RỪNG RĂNG-TAY - Trang 268

29

Khi tôi thức dậy thì trời vẫn còn tối. Tôi nằm một mình trên giường,

đống chăn gần như khiến tôi ngạt thở. Tôi định cố gạt chúng ra thì đột
nhiên thấy những ngón tay mơn trớn trên má mình. Tôi nhắm mắt lại trước
những cảm xúc quen thuộc.

- Anh đã làm được. - Tôi thì thầm, đưa tay lên ôm choàng lấy anh.

Tôi cảm thấy cơ thể mình ngút vào giường trong một cảm giác nhẹ nhõm,
an lành.

Rồi sau đó đột nhiên tôi chợt nhớ ra.

- Chân anh! - Tôi cố ngồi dậy.

Anh ấn tôi nằm xuống, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Tôi lại chìm

nghỉm vào đống chăn ấm áp. Nhưng tôi vẫn kiến quyết ngồi dậy.

- Ổn rồi mà. - Anh nói để an lòng tôi. - Chỉ vài vết cào thôi. Mụ ta

móng sắc quá.

Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy anh lắc đầu như muốn gạt bỏ hết

mọi hình ảnh cũ. Khuôn mặt anh bơ phờ và đôi mắt nhắm nghiền lại với vẻ
đau đớn đến tuyệt vọng.

- Nhưng anh đã làm được rồi mà. - Tôi bảo anh.

- Ừ, anh làm được rồi.

Chúng tôi im lặng trong giây lát, cùng lắng nghe vạn vật đang vươn

mình thức giấc, cả những tiếng rên rỉ của Vùng vô định đang lẩn khuất bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.