RỪNG RĂNG-TAY - Trang 27

Tôi cũng muốn chạy về với cô, muốn thoát khỏi nơi này và quên đi

toàn bộ ngày hôm nay. Nhưng tôi ở lại, những ngón tay tôi run lên và cổ
họng nghẹn ắng. Tôi cần phải đối mặt với hình ảnh sắp tới của mẹ. Tôi đã
nợ bà quá nhiều sau cái buổi sáng nay, sau khi để mặc bà lang thang một
mình.

Tôi quay lại và nhìn trừng trừng vào hàng rào, nhìn ánh sáng mờ nhạt

đang buông xuống bầu trời hắt thành những bóng đen nhảy nhót trên nền
đất. Mắt tôi chợt nhòa đi, không còn nhìn rõ mọi vật xung quanh nữa. Khi
ấy, chiếc hàng rào không còn tồn tại. Như thể tất cả chỉ còn là một thế giới.

- Mẹ? - Tôi thì thầm khi trời đã rạng đông.

Đêm hôm qua trăng hạ tuần và nhiều tiếng đồng hồ liền tôi lắng nghe

trong bóng tối tiếng lá khô xào xạc sau hàng rào, trí óc tôi ngập đầy những
hình ảnh tồi tệ nhất. Mọi tiếng động tôi nghe thấy đều như thể hàng rào sắp
sập đến nơi, những tiếng cào xé giống hệt các sinh vật của Vùng vô định đã
tìm thấy một mối lỏng lẻo trên hàng rào.

Giờ thì không gian u ám và ẩm ướt. Tôi bò bằng cả đầu gối và bàn tay

đến gần chiếc lồng nhốt mẹ. Bà đang ở trong đó, ngay trên nền đất. Lúc này
bà im lặng đến nỗi tôi tưởng bà đã chết và đang chuẩn bị Tái sinh. Mật đắng
và nỗi kinh hoàng dâng lên tận cổ họng tôi rồi đọng lại ở đó. Tôi muốn hét
lên nhưng miệng cứ há ra mà không thốt được câu nào.

Chân tôi ríu lại trong chiếc váy và những móng tay bấu lấy nền đất.

Khi tôi tiến gần sát hàng rào thì nghe thấy tiếng Người bảo vệ ngay đằng
sau. Tôi ngoái lại nhìn anh ta, cầu xin.

- Bà ấy vẫn còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.