RỪNG RĂNG-TAY - Trang 293

- Chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này. - Tôi bảo anh. - Có thể gần

đây còn một ngôi làng khác. Sẽ có người chữa được. Có phải anh đã bị cắn
không? Có phải đấy không phải là những vết cào giống như em không?

Tiếng cười nho nhỏ của anh khiến thời gian như ngưng đọng, kéo

chúng tôi về thời khắc khi ngôi làng cũ chưa gặp thảm họa, trước khi anh bị
gãy chân. Khi chúng tôi còn là những đứa trẻ. Trước khi tất cả những
chuyện này xảy ra.

- Là vết cào hay không thì có sao đâu. - Giọng anh nhẹ như nước

chảy. - Anh đã bị cắn từ lúc thoát ra khỏi ngôi nhà bên kia cơ mà.

Chân tay tôi mềm nhũn. Mọi thứ quay cuồng sụp đổ.

- Anh đã chết rồi đấy chứ! - Anh mở mắt ra.

Tôi chỉ có thể khuôn miệng thành chữ “Tại sao” mà không thể phát ra

âm thanh nào, không thể khiến âm thanh buột ra từ thân hình tôi đang run
rẩy. Tôi nuốt khan, tay vuốt lên trán anh. Da anh đẫm mồ hôi và máu. Tôi
cúi đầu xuống để có thể chạm vào anh. Môi tôi ở trên môi anh và giờ tất cả
những gì còn lại trong óc là những ngày chúng tôi bên nhau trong nhà thờ,
khi ấy tôi đã kể cho anh câu chuyện về đại dương.

- Để em cầu nguyện cho anh. - Tôi thì thầm, sụt sịt, mắt sưng lên vì

khóc.

- Em chưa bao giờ giỏi cầu nguyện cả đâu. - Anh cười khe khẽ. - Đó

không phải là điều em thích. Chỉ có những câu chuyện thôi.

Tôi lắc đầu, nhắm nghiền mắt lại.

- Không, chỉ có anh thôi.

Anh lại khẽ cười, lần này giống như thở hắt ra hơn là giống một tiếng

cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.