thấy cha tôi và liệu bà có nhận ra ông hay không. Hình ảnh hai người nắm
tay nhau bên kia hàng rào vọt qua óc tôi.
Bà tự đứng lên trước khi tôi kịp nhận thấy điều gì đang diễn ra. Bà
nhìn tôi chăm chăm và trong khoảnh khắc tất cả những gì tôi có thể nghĩ
được là Mẹ. Sau đó bà mở miệng và thế giới quanh tôi vỡ vụn cùng với
tiếng thét của bà dần biến thành tiếng kêu ai oán.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa và bắt đầu tiến về phía bà, cố
giằng ra khỏi đôi tay khỏe mạnh của Người bảo vệ. Nhưng rồi sau đó tôi
nghe thấy có người gọi tên tôi một cách cảnh báo.
Đó là anh Jed. Tôi không biết anh đến nhưng có thể ngửi thấy thứ mùi
đang toát ra từ người anh, mùi thơm của gỗ và mùi khói bốc lên từ căn bếp
nhà chúng tôi. Tôi không thèm nhìn anh. Tôi chỉ biết rằng anh đang ở ngay
sau tôi và tôi cố chuồi ra khỏi anh. Anh đã trở về nhà sau chuyến kiểm tra
hàng rào chỉ để kịp nhìn thấy mẹ tôi chết và Tái sinh.
Sau đó, Người bảo vệ trong anh tôi sẽ quay ra thẩm vấn và trừng phạt
tôi. Bởi vì tôi đã để cho mẹ lựa chọn như thế, và bởi vì tôi đã bỏ qua cả anh
và mẹ để ve vãn gần dòng suối. Bởi vì tôi quá ích kỷ nên không hiểu rằng
mẹ tôi sẽ đi ra rừng mà không cần có tôi và bởi vì tôi không có mặt ở đó để
ngăn bà lại.
Nhưng giờ thì anh là anh trai của tôi và cả hai bố mẹ chúng tôi đều đã
mất rồi. Trên thế gian này chỉ còn lại chúng tôi.