RỪNG RĂNG-TAY - Trang 312

- Chí ít thì cũng phải chờ đến sáng mai mới quyết định được đúng

không? - Jed nói giọng nhẹ nhàng, như đã nhận ra sự lưỡng lự của tôi.

Anh nắm lấy cổ tay tôi kéo ngược lại lối mòn, và một phần nào đó

trong lòng tôi đã muốn nhượng bộ.

Đúng lúc đó tôi lại nghe thấy những tiếng rên rỉ. Tôi nghe thấy tiếng

xương gãy quen thuộc khi lũ sinh vật lách những ngón tay qua kẽ rào.

- Nhưng chờ đến mai thì muộn quá! - Tôi giằng tay ra. - Ngày mai

chúng sẽ bao vây chúng ta, sẽ bao vây cánh cổng này.

Jed khoát tay lên hàng rào, nước văng ra từ những ngón tay anh.

- Giờ chúng cũng đã đang chầu chực ngoài kia rồi và em vẫn cứ muốn

đi ra ngoài ư?

- Nhưng trời đang mưa, anh Jed. Nước mưa sẽ xóa hết mùi của em.

Đây là cơ hội duy nhất để em có thể thoát ra khỏi đây.

Tôi cảm thấy chân tay mình run lên vì sợ, vì thế tôi phải chống một

tay lên hông, hy vọng anh không nhận ra bàn tay cầm rìu đang run rẩy. Tôi
không biết liệu anh có nghĩ rằng tôi không đủ can đảm để đi qua cánh cổng
không. Tôi sẽ đi hay còn đang lưỡng lự đến mất hết khí phách để rồi phải
quay trở lại.

- Mary, không được đâu. Anh và Beth đã cố làm thế lúc trời đang

mưa nhưng cô ấy vẫn bị tấn công đấy thôi.

- Đấy là chị ấy bị Gabrielle tấn công. - Tôi chữa lại. - Mà Gabrielle

thì chết rồi.

Tôi lại nhớ đến cái thân hình khô xác của cô khi lần cuối cùng gặp lại.

Tôi tự hỏi trong những giây phút cuối cùng cô ấy có tìm thấy sự thanh thản
không hay vẫn cứ tiếp tục sống như thế, không thể di chuyển được và mắt
dán nhìn bầu trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.