RỪNG RĂNG-TAY - Trang 313

Jed vẫn lắc đầu nhưng tôi đã đứng thẳng người, hoàn toàn cưỡng

được sự thôi thúc muốn nhắm chặt mắt lại khi đặt tay lên cái chốt của cánh
cổng đang khóa.

- Em đã hứa với Travis rằng sẽ không từ bỏ niềm hy vọng. - Tôi bảo

anh. - Em đã hứa với anh ấy rằng em sẽ không chấp nhận sự an toàn và yên
lành, sẽ không sống nhờ vào những giấc mơ nữa.

- Những giấc mơ của em sẽ có giá trị gì nếu như em không còn nữa? -

Giọng anh chùng xuống.

Như để đáp lại, tôi nhấc cái chốt cửa và lách ra ngoài. Đi được vài

bước, tôi nghe thấy Jed gọi to nhưng tôi vẫn không dừng lại.

Giờ thì tôi đã ở trong rừng Răng-Tay. Không còn hàng rào bảo vệ

nữa. Không có sinh vật nào đứng ngoài cổng và tôi không nhìn không nghe
thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối đen đặc.

Lần đầu tiên trong đời tôi đứng ở phía bên kia hàng rào. Tôi bắt đầu

chạy, tay nắm chặt cây rìu. Cơn bão vật lộn xung quanh và tôi nghe thấy
tiếng cây đổ, tiếng cành cây xoắn vặn trong gió. Tôi không chắc những
tiếng ồn xung quanh có liên quan đến lũ sinh vật kia hay không, nhưng vẫn
dán mắt xuống chân, cố lường trước những chướng ngại vật trong bóng tối
để khỏi ngã. Cố tìm ra một mục tiêu nào đó.

Đi được chừng năm chục bước thì tôi mới cho phép mình hít thở, hy

vọng cơn sợ hãi sẽ được gạt bỏ ra ngoài. Nhưng tôi không làm được điều
đó. Những tiếng sột soạt xung quanh thậm chí còn làm tôi căng thẳng hơn,
và tôi nhận ra rằng cho dù khắp người tôi được bao phủ bởi bùn đất thì lũ
sinh vật Vùng vô định vẫn đánh hơi ra tôi. Cuối cùng tôi nhớ ra cái đầu gối
đang rỉ máu. Lúc trước tôi đã ngã, bị chảy máu.

Và giờ thì chúng đang lần theo tôi, qua mùi máu thoang thoảng trong

bóng đêm dày đặc nước mưa. Tôi lại nghe thấy những tiếng rên rỉ, tiếng tru

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.