RỪNG RĂNG-TAY - Trang 315

sinh vật Vùng vô định biến mất. Rồi một bàn tay với lấy tôi, đẩy tôi tiến về
phía trước.

Là Jed. Anh đang vung lưỡi hái sát bên tôi.

Rồi xuất hiện một âm thanh khác xuyên qua rừng già: Tiếng nước

chảy xiết.

- Đi lối này! - Tôi kéo lại Jed. Chúng tôi chạy vội theo hướng có âm

thanh.

Đột nhiên đất dưới chân tôi dốc ngược. Chúng tôi phải níu chặt lấy

nhau để khỏi bị trượt ngã xuống dốc. Tôi buông rơi chiếc rìu để dùng cả hai
tay bám vào nền đất hỗn độn. Cả gối, cả khuỷu, cả ngón chân tôi cắm sâu
vào đất. Cành cây chà xát làn da mềm mại của tôi, đá cuội cào xước cẳng
chân tôi và một bụi gai kéo toạc má tôi. Cuối cùng tôi cũng chạm chân được
vào chỗ đất bằng.

Tôi hít thở thật sâu, gần như ngạt thở vì nước mưa. Người tôi nhiều

vết thương đến không đếm được. Giờ tất cả những gì tôi ao ước chỉ là được
nghỉ ngơi, để kiểm tra xem sau những cú ngã tôi đã bị chấn thương đến
mức nào. Nhưng rồi tôi lại nghe thấy những tiếng tru, tiếng nước chảy ở rất
gần, vì thế tôi buộc mình phải đứng dậy.

Tôi ngước nhìn lên và thấy một đám sinh vật Vùng vô định đang ở

trên đỉnh đồi. Rồi chúng cũng bị lăn xuống dốc giống như tôi. Giờ thì
chúng đang xúm xung quanh, cánh tay chìa ra và miệng há to.

Tôi không nhìn thấy Jed giữa đám lúc nhúc đó. Tôi bắt đầu hét gọi

tên anh, toàn thân sợ hãi.

Rồi cuối cùng tôi cũng nhìn thấy anh. Anh đang đứng ở chỗ chân dốc

bị trượt xuống, mắt cũng nhìn tôi. Trong khoảnh khắc, một gã to lớn bị trôi
từ đỉnh dốc trơn trượt và va toàn bộ cơ thể vào người anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.