35
Bất thần một bàn tay chụp lấy ngực tôi và khi đã định vung lưỡi hái
lên, tôi kịp nhận ra đấy là Jed. Lưỡi sắc tức thì dừng lại trước khi cắm sâu
vào cổ anh. Người anh gập lại, mặt co rúm vì đau đớn.
- Lối này! - Anh nói.
Tôi ngoái lại sau, thấy đám sinh vật vẫn đang túa lại gần. Tối quá nên
tôi không nhìn rõ chúng đông đến thế nào nhưng tôi biết ngần ấy đủ để
chôn vùi cả hai chúng tôi.
- Gần đây có một con sông! - Anh nói. - Đến đó chúng ta sẽ an toàn
hơn.
Tôi gật đầu và anh cà nhắc dẫn đường. Tôi cố gắng đỡ anh nhưng
chính chân tôi cũng bị mất phương hướng và cứ chuội đi.
Tiếng nước vỗ ì oạp lùng bùng bên tai. Đột nhiên tôi thấy Jed đi chậm
lại, chân dò dẫm phía trước như muốn kiểm tra thứ gì đó.
- Chúng ta phải đi nhanh lên. - Tỏi bảo anh. - Chúng sắp đuổi kịp rồi!
Anh giở tay lên ngăn lại khiến tôi im bặt.
- Đây này! - Anh bảo thế và tôi định tiến lên trước để nhìn xem anh
đang chỉ cái gì. Nhưng anh kịp kéo tôi lại, đúng lúc tôi cảm thấy chân phải
trượt vào một khoảng không.
Anh quỳ gối xuống và tôi làm theo. Hai chúng tôi dò dẫm bò lên
trước và rồi tôi cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng. Dãy núi đá này bị