RỪNG RĂNG-TAY - Trang 329

Người đàn ông vẫn đứng trên bờ nhìn theo, mũi thuổng chôn sâu vào

đám cát trước mặt, còn đôi bàn tay anh vịn lấy cán thuổng. Chờ đợi tôi quay
trở lại.

Tôi đá chân, nằm ngửa trên mặt nước và để cho sóng dập dềnh trên cơ

thể. Tôi đưa ngón tay lên miệng nếm thử vị muối.

Tôi cứ để nước xô đẩy như thế một hồi lâu. Nước nâng tôi lên rồi đỡ

tôi lại. Tôi ngắm bầu trời, ngắm những đám mây, mặt trời và những con
chim đang bay lượn phía trên. Tôi chờ đợi cảm giác an lành và hạnh phúc
ùa đến nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy Travis, Harry, Cass và Jacob. Tôi đã
mất tất cả mọi thứ trừ cái đại dương này. Tôi nghĩ về Jed, cảm thấy day dứt
khi nhớ lại anh đã đi theo tôi, đã liều chết để cứu tôi. Nhưng một phần nào
đó, tôi cũng cho rằng anh sẽ cảm thấy tự hào khi biết tôi đã làm được điều
đó, và tôi vẫn sống sót. Anh tự hào vì biết rõ việc anh đang làm khi lao vào
rừng theo tôi.

Tôi cảm thấy niềm hy vọng của anh cũng song hành cùng tôi từ khi

ấy.

Tôi nghển đầu lên khỏi mặt nước và nhận ra rằng mình đã bị cuốn ra

xa khỏi bờ rồi. Tôi nương theo dòng chảy để những con sóng đẩy lại vào
bãi cát. Tôi bước lại phía người đàn ông. Chân tôi nặng như chì khi lên khỏi
mặt nước. Anh mỉm cười khi thấy tôi tiến lại gần và tôi cũng mỉm cười đáp
lại.

- Cô có phiền không nếu tôi muốn hỏi cô từ đâu đến? - Anh nói khi

chúng tôi cùng nhìn ngắm những ngọn sóng xô vào bờ cát.

- Từ trong rừng rậm. Rừng Răng-Tay.

Anh liếc nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.