RỪNG RĂNG-TAY - Trang 35

Lớp gỗ dưới tay tôi trơn láng vì qua nhiều thế hệ, những người trong

làng đã ấn tay vào đấy. Chỉ có điều mẹ tôi sẽ không bao giờ còn được chạm
tay vào đó nữa.

Như thể biết rõ hôm nay tôi sẽ về, anh trai tôi mở cửa bước vào, khiến

tay tôi bị giật khỏi những vần thơ chạm khắc. Nhìn thấy anh, toàn bộ hồi ức
và nỗi đau tươi nguyên lại quay trở lại. Anh không cho tôi vào nhà và tôi tự
hỏi không biết chị Beth có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không.

Tôi ngạc nhiên vì sự lạnh nhạt của anh. Chúng tôi đã từng như những

người bạn và đã chia sẻ với nhau mọi thứ. Nhưng anh luôn là đứa con trai
của cha còn tôi là đứa con gái của mẹ. Nỗi đau mất cha là quá lớn đối với
anh và trong suốt những tháng vừa qua, tôi cảm thấy anh trở nên chai lì.
Anh tự hiến mình cho nhiệm vụ bảo vệ và trong một thời gian ngắn đã
thăng hạng rất nhanh. Tôi lồng những ngón tay vào nhau để trước ngực và
cố tìm kiếm trên khuôn mặt anh nét dịu dàng mà tôi từng biết, nhưng tất cả
những gì tôi nhìn thấy chỉ là sự gai góc lạnh lẽo.

- Tại sao em lại để mẹ đi? - Anh hỏi tôi. Anh đưa một bàn tay lên che

ánh nắng đang rọi qua vai tôi và hành động này của anh làm cho tôi nhớ
đến tư thế quen thuộc của mẹ khi đứng ở cửa rừng và đưa mắt tìm kiếm
cha.

Tôi đã chờ đợi câu hỏi này và không biết liệu anh muốn nghe điều gì.

- Đó là sự lựa chọn của mẹ. - Tôi bảo anh thế.

Anh nhổ nước bọt lên nền đất sát bàn chân tôi và vài giọt nước bọt

bắn lên đám râu ngắn sẫm màu trên cằm anh.

- Đấy không phải là sự lựa chọn của mẹ. - Giọng anh dằn xuống và

tôi biết rằng anh muốn la hét chửi thề lắm rồi nhưng không muốn gây ra sự
chú ý trong làng. - Bà ấy đã lú lẫn, bệnh hoạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.