RỪNG RĂNG-TAY - Trang 57

6

Tôi kể cho Travis nghe về đại dương. Cậu triền miên ngủ lịm trong

cơn sốt, môi cậu khô khốc, nhưng tôi vẫn tiếp tục thì thầm vào giấc mơ của
cậu, cố gắng ép cậu phải bình phục. Một lần, như thường lệ, tôi quỳ gối bên
giường, một tay vuốt ngược mái tóc cậu, bất chợt cánh cửa mở ra sau lưng.
Trước khi kịp nhận ra đấy là ai, tôi nói rất nhanh “Amen” rồi đứng thẳng
lên, hai gò má đỏ ửng và hơi thở gấp gáp.

Nhưng mắt tôi chợt mở to khi nhận ra những vị khách mới đến: Cass,

Harry và theo sau là xơ Tabitha.

- Mary! - Cass kêu to.

Cô nhào vào ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng làm thế, khuôn mặt vùi trong

mớ tóc bạch kim của Cass. Thậm chí giờ đang là mùa đông lạnh giá, người
cô vẫn tỏa ra mùi của ánh nắng mặt trời. Tôi có thể cảm thấy những giọt lệ
rịn ra từ hốc mắt và cổ họng nghẹn ắng lại. Đó là cảm giác pha trộn giữa
nỗi nhớ người bạn thân và cảm giác tội lỗi khi trót yêu Travis. Đây là lần
duy nhất tôi cảm thấy vui vì cái điều luật không được phép chuyện trò, nếu
không tôi chẳng biết phải nói gì với Cass, chẳng biết giải thích thế nào khi
Cass thấy tôi đang quỳ gối bên Travis và tay suông vào tóc cậu.

- Ôi Mary, anh ấy sao rồi?

Cô thay vị trí của tôi bên cạnh Travis, nắm tay cậu ấy như tôi đã làm.

Thậm chí trong giấc ngủ mê mệt, cậu cũng ngả đầu về phía cô ấy.

Tôi chắc rằng cậu có thể ngửi thấy mùi ánh nắng và cậu cũng ao ước

điều đó như bất kỳ người nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.