RỪNG RĂNG-TAY - Trang 67

nữa. Cậu đặt những ngón tay xuống cằm tôi và nhận ra mặt tôi đang đẫm lệ.

- Cầu nguyện cho mình đi, Mary.

- Mình... mình không thể. - Tôi bảo cậu. - Mình không thuộc lời cầu

nguyện nào cả.

- Kể cho mình nghe về đại dương ấy.

Tôi cười. Cậu cũng mỉm cười và khẽ nghiêng mình trên giường để tôi

thì thầm vào tai cậu. Tay cậu nắm chặt lấy tay tôi và tôi không thể làm gì
khác ngoài việc để cho trái tim mình đập loạn nhịp như chưa từng thế bao
giờ.

Tôi bắt đầu đến phòng Travis hàng đêm trong suốt cả tuần vừa qua,

kể đi kể lại cho cậu nghe những câu chuyện mà mẹ đã kể cho tôi. Tôi kiệt
sức nhưng hạnh phúc đến điên cuồng. Khi đêm đến, chúng tôi một mình
trong thế giới của riêng chúng tôi, chúng tôi chỉ thuộc về nhau, như thể
chúng tôi đã quẳng đi mọi thứ luật lệ trên đời.

Đêm nay, trái tim tôi lại đập rộn lên khi tôi quỳ gối bên giường cậu và

những ngón tay chúng tôi cuộn vào nhau. Chúng tôi chia sẻ những hơi thở
và dường như vài tuần trôi qua chỉ như một khoảnh khắc, như thể khoảng
cách giữa đôi môi vẫn là vô tận và chúng tôi sẽ không bao giờ thực sự chạm
vào nhau. Giống như trong toán học, cứ chia nửa ra mãi thì có thể kéo dài
đến vô tận.

Giờ môi tôi gần như chạm vào môi cậu và tôi quên mất cả Cass, cả

Harry, Jed và toàn thể dân làng. Trong bóng đêm, trong căn phòng này, chỉ
có Travis và tôi và nụ hôn đầu tiên.

Nhưng trong khoảnh khắc tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Dường

như có một luồng không khí đang di chuyển trong phòng, có lẽ tai tôi đã ù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.