SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 15

(3) Em thấy thế nào?

“ Tasty!

(4)

Tôi xắn một thìa đưa vào miệng nhấm nháp, mãi mới ý thức

được điều anh muốn nghe không phải câu trả lời này.

(4)

Ngon!

“I think, I need to go back Taiwan for a while, maybe for a few weeks.

(5)

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.

(5) Em nghĩ, em phải về Đài Loan một thời gian, có thể là vài tuần.

“Anyway...

(6)

Leon lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của tôi, cảm giác

chạm phải kim loại lạnh ngắt khiến tôi rùng mình, định tháo ra thì bị anh dùng sức
giữ chặt.

(6) Dù thế nào...

“No! I can’t answer you right now!

(7)

(7) Không được! Lúc này em không thể nào trả lời anh!

“Cứ đeo đi!” Anh nhẹ nhàng ra lệnh.
“Anh không sợ...” tôi lúc lắc ngón tay, kim cương dưới ánh đèn lấp lánh

chói mắt, “em đeo nhẫn rồi chạy trốn? Không quay lại nữa à?”

“Em sẽ làm vậy sao?” Leon mỉm cười đầy ẩn ý.
Sau đó, tôi họp hành liên miên suốt mấy ngày liền, nộp đánh giá quá trình

thu mua cùng phân tích doanh số, thu dọn hành lý đơn giản, tức tốc đặt vé máy bay,
đáp chuyến rồi nối chuyến, một tuần sau, tôi đã ngồi trên tàu cao tốc lao vút đến
Cao Hùng. Cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ, bị nước mưa và tốc độ làm nhòe thành
từng mảng màu ảm đạm.

Đến một đất nước xa lạ, tôi đã mất đúng sáu năm mới dứt được mình ra khỏi

phía bên kia bán cầu, nào ngờ vừa đặt chân lên mảnh đất quê hương, hồi ức về
những con người ấy, những câu chuyện ấy lại ùa về như sóng triều. Bao điều dang
dở bỏ lại ở thời thanh xuân, hóa ra đều là sự lãng quên tôi tự lừa dối mình bao năm
qua.

Hồi ức như hình với bóng, sớm đã trở thành một phần hành trang nặng nề.
Những điều cố gắng để quên, vốn dĩ chẳng thể nào thực sự quên được.

***

“Tàu sắp tới ga cuối, quý khách xuống tàu xin nhớ mang theo hành lý, chú ý

khoảng cách giữa tàu và sân ga, chúc quý khách chuyến đi vui vẻ.” Tiếng loa báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.