SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 244

Trình Dịch chầm chậm cúi người xuống, ghé vào tai tôi nói một vài câu, sau

đó vùi đầu trên hõm vai tôi, tôi thẫn thờ hồi lâu, cho đến khi cảm giác ướt át kèm
theo chút tê dại nhồn nhột lan tới mới định thần lại, anh đang gặm nhấm cổ tôi.

Tôi không hé răng nửa lời, nhắm mắt cắn chặt môi, cơ thể bất giác run lên.

Anh tì cằm lên vai tôi, hạ giọng hỏi: “Vương Hiểu Hạ, em đang sợ hãi điều

gì?”

“Đâu có!” Tôi mơ màng giảo biện, chẳng rõ mình đã trả lời bằng cách nào.
“Đâu có? Vậy tại sao em cứ mãi run rẩy?”

Tôi cứng họng.
Trình Dịch ngẩng đầu lên, đối mắt đầy ắp mệt mỏi trĩu nặng.
Vụ hồ sơ sáng chế ở London vẫn đang trong thời gian thẩm định, hai người

đã giành lấy quyền đại lý cũng như nhanh chân tiến hành sản xuất, Vương Hiểu Hạ,
em cho rằng như vậy hợp pháp à?

Như vậy gọi là xâm phạm bản quyền, trộm cắp! Vốn dĩ Leon là một tên gián

điệp thương mại.

“Nên nói số em may sao? Vụ án đầu tiên anh thực tập tại White & Case

LLP lại chính là điều tra vụ gián điệp thương mại của hai người.

“Điều tra không ra chứng cứ? Em tưởng anh thật sự không thể tìm ra chứng

cứ à?

“Ba năm ấy, anh gần như bán mình cho White & Case LLP, chỉ vì để giúp

hai người thu dọn tàn cục...

“Sau đó... trân trân nhìn em cùng Leon dứt áo ra đi.”
Trình Dịch vừa ghé vào tai tôi, nói những lời như vậy.

Tôi thở hổn hển, gồng mình chế ngự cơn run rẩy của cơ thể, vô số lời nói tắc

nghẹn nơi cổ họng không ngừng thành hình rồi sụp đổ.

“Trình Dịch...”
“Ơi?"

Cuối cùng thứ tôi thốt ra chỉ còn lại ba tiếng: “Em xin lỗi.”
Xin lỗi.
Dường như tôi chỉ có thể nói xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.