SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 37

“Ừ...” Cậu gật đầu, “Mỗi học kỳ, mỗi năm học... cho đến tận giờ, chưa từng

bỏ sót một lần nào.”

“Hằng năm bố mẹ cậu đều về chứ?”

“Hiếm khi về lắm.” Cậu nhìn bầu không xa xăm.
“Vậy, cậu có từng ra nước ngoài thăm bố mẹ không?”
“Chỉ một lần duy nhất, tớ ghét nơi đó.”

“Bố mẹ đều không ở bên, ông nội lại rất bận, cậu đã lớn lên thế nào vậy?”

Tôi không tài nào tưởng tượng được.

“Một mình lớn lên thôi.” Cậu yên lặng hồi lâu, rất lâu, sau đó nói bằng

giọng điềm nhiên: “Một mình tớ trưởng thành, hấp thụ tinh hoa đất trời...”

“Này! Hay hớm quá nhỉ!” Tôi đẩy cậu, “Gì mà hấp thụ tinh hoa đất trời?

Cậu tưởng mình là Tôn Ngộ Không chắc!”

“Vương Hiểu Hạ, tay cậu khỏe lắm đấy!” Cậu bị tôi đẩy khỏi bậc thềm, ngồi

bệt dưới đất cười. “Thảo nào Bưởi nói cậu là Người máy siêu đẳng, còn bảo nếu đại
hội thể thao có phần thi ném đĩa, chắc chắn cậu sẽ đứng thứ nhất!”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Tớ đang định học kỳ sau chuyển đến trường nào có

đội ném đĩa đây.” Tôi tức giận nói.

Quả Bưởi chết tiệt, thật biết cách giúp tôi xây dựng hình tượng!

“Không chỉ ném đĩa, cả đội phi lao, bi sắt tớ đều tham gia hết, còn đi du đấu

nước ngoài gặt tiền thưởng nữa!”

Trình Dịch cười lớn, mắt híp thành hình trăng khuyết.
“Lớp trưởng, cậu phải cười nhiều vào.” Tôi ngồi trên thềm cúi xuống nhìn

cậu, nói đầy chân thành: “Cậu cười đẹp lắm.”

Cậu ngẩn người, xoa xoa mặt vẻ bối rối.
Lúc này loa phát thanh vang lên thông báo từ phía đại hội: “Môn thi tiếp sức

sắp bắt đầu, xin mời các em học sinh tham gia thi đấu nhanh chóng tập hợp trước
bục chỉ huy của sân vận động!”

“Này, tớ sắp phải thi đấu rồi, cậu đừng trốn ở đây nữa, ra cổ vũ cho tớ đi!”

Cậu đứng dậy, phủi bụi đất trên người, nhìn tôi.

“Để sau đi!” Tôi đóng hộp cơm lại.
“Này! Dù gì bọn mình cũng cùng lớp mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.