SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 51

Bưởi à! Chỉ cần mọc trên người con gái, bất kể lớn bé, đều gọi là “ngực”

hiểu không?

Con trai chạm vào ngực con gái, chính là quấy-rối-tình-dục!

Cái giá Bưởi phải trả cho việc “tình nghi chạm ngực tôi” chính là: ngồi xổm

bật nhảy luân phiên ba vòng quanh sân!

Sau khi lên cấp hai, vì áp lực bài vở, chúng tôi ít tham gia thi vẽ hơn, nhưng

chỗ ngồi của tôi và Bưởi vẫn không hề bị chia tách. Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ, nó
học toán cực giỏi, văn sử lại cực dốt; còn tôi văn sử rất tốt, nhưng toán kém vô
cùng.

Tôi mãi mãi không thể xếp ngay ngắn các phép tính cộng trừ nhân chia khai

căn dính líu đến số má, cũng như nó mãi mãi mập mờ giữa quá khứ hiện tại tương
lai, những thứ liên quan đến văn tự. Vì vậy, đối với thầy chủ nhiệm, người cả đời nỗ
lực nâng cao thành tích trung bình của lớp, đồng thời cố gắng đưa được càng nhiều
học sinh vào top 3 các trường nguyện vọng một càng tốt, trói bọn tôi lại với nhau là
lựa chọn tuyệt vời nhất. Thầy cảm thấy để tôi và Bưởi tối ngày bên nhau, sớm chiều
nhìn mặt, hòa hợp khăng khít... ắt có ngày âm dương bổ trợ, đẩy mạnh dạy và học,
giúp nhau gánh vác môn học người kia yếu nhất.

Cứ vậy, chúng tôi lại ngồi cùng bàn gần ba năm.
Không tài nào cắt nổi cái đuôi này, phiền chết được!
Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi ngày ngày phải nhìn quả

Bưởi ấy, ngày ngày bị kẻ trước người sau gọi vang “chị Bưởi”, tình chẳng thấy bén,
chỉ thấy anh ách một bụng đầy phân.

Đừng nhắc chuyện tiến triển với Trình Dịch, ngay cả hoa cỏ dại ven đường

cũng chẳng đến lượt tôi giẫm. Nghĩ đến đây tôi vô cùng phẫn nộ, nhất là giờ ngủ
trưa, tên xấu xa còn thường xuyên chiếm cứ phân nửa cái bàn, rớt dãi quanh co uốn
lượn sắp biến thành sông.

Một hôm, cuối cùng tôi không thể chịu đựng thêm nữa, vơ lấy con dao rọc

giấy cật lực khắc lên bàn một đường ranh giới sâu hoắm.

“Làm trò gì đấy?” Bưởi đang ăn mì trẻ em hiệu Prince, trố mắt nhìn mặt bàn

xuất hiện vết dao cắt xiên xẹo, vụn mì rớt xuống.

“Đây chính là kết giới giữa chúng ta, bàn tay dâm đãng của mày dám vượt

qua chỗ này, liệu hồn!” Lưỡi dao lóe ánh bạc, tôi hằn học vạch một nhát lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.