SA ĐỌA - Trang 24

mãi được cung phụng tràn đầy, tôi cảm thấy mình (thú nhận nó ra đây,
tôi e e ngài ngại thế nào) tôi cảm thấy mình là kẻ được tuyển trạch.
Được đặc biệt tuyển trạch giữa toàn thể nhân loại để nhận lãnh công
trình thành đạt vừa lâu dài vừa vững bền đó. Tóm lại, ấy là một phần
hiệu quả tạo nên bởi thái độ khiêm nhường của tôi. Tôi thuở nay hằng
luôn từ chối không chịu nhận lấy hết mọi công trạng làm nên sự thành
đạt này, và tôi không thể tin rằng bao nhiêu phẩm chất vừa dị biệt vừa
cao độ ngần ấy, tập hợp nơi một người duy nhứt, lại là kết quả của mỗi
một sự tình cờ. Vì vậy, sống ngụp trong vui sướng, tôi cảm thấy mình
như được một chiếu chỉ tối cao nào cho phép hưởng thụ niềm hạnh
phúc này. Khi ngài đã biết rằng tôi không khuynh theo một giáo phái
nào, hẳn ngài sẽ còn nhận thấy rõ ràng hơn nữa tánh cách bất thường
của niềm tin tưởng ấy. Thông thường hay không, nó cũng đã nâng tôi
lên trên cuộc sống hằng ngày suốt một thời gian dài, và tôi đã bay
liệng trên cao, thật sự như vậy, ròng rã bao nhiêu năm trời, những năm
trời ngày nay, thú thật, tôi vẫn còn tiếc rẻ trong lòng. Tôi đã bay liệng
trên cao, cho tới một tối nọ, một tối nọ... Nhưng thôi, đây là một câu
chuyện khác, cần quên đi. Vả chăng, chắc tôi nói cũng có phần quá
đáng. Tình thật, thì bây giờ tôi được thư thái về mọi mặt, nhưng đồng
thời lại không lúc nào mãn nguyện hoàn hoàn. Mỗi niềm vui là động
cơ xui khiến tôi ước muốn một niềm vui khác. Tôi bước từ ngày hội
này sang ngày hội kia. Nhiều khi, tôi đi nhảy suốt trọn mấy đêm ròng,
mỗi phút một si mê con người và cuộc sống hơn thêm. Đôi lần, về
khuya trong những đêm đó, khi mà điệu nhảy, rượu nhẹ, sự phóng
túng hình hài của riêng tôi và sự buông thả dữ dội của mỗi người, dìu
tôi vào trong một trạng thái mê hồn vừa chán chê vừa thuê thỏa, chừng
như ở cực điểm của sự mệt mỏi ê chề, và trong một chớp giây, tôi chợt
thấu triệt được tánh chất bí mật của vạn vật và cuộc thế. Nhưng trạng
thái mỏi mệt ê chề này rồi cũng tan biến hôm sau, và cùng với nó, sự
bí mật nọ: tôi quăng mình xông tới nữa. Tôi cắm đầu chạy tới mãi như
vậy, lúc nào cũng được no đầy, nhưng chẳng bao giờ được phỉ chí, tôi
cứ chạy như vậy, không biết dừng chân nghỉ chỗ nào, cho tới một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.