SA HUỲNH - Trang 29

Ni cô nhẹ lắc đầu.
- Ông đâu cần phải tu... Chỉ cần thấy được cái tâm của mình là giác ngộ, là
thành phật rồi...
Hoàng nhìn ni cô với cái nhìn chỉ có người nhìn và bị nhìn hay được nhìn
mới hiểu mà thôi.
- Ni cô làm ơn chỉ cho tôi thấy cái " tâm " của tôi đang ở đâu?
Ni cô hơi đỏ mặt vì hiểu được cái ý xa xôi và bóng gió trong câu nói của
Hoàng.
- Điều đó tôi chịu thôi. Ông phải tự mình tìm kiếm...
Nhìn quanh quất giây lát Hoàng thì thầm.
- Sư cụ khỏe không. Tôi không thấy người...
Ni cô thở hơi dài.
- Người không được khỏe lắm...
Ngừng lại nhìn Hoàng ni cô ngập ngừng.
- Ông ăn cơm chưa. Tôi dọn cơm cho ông ăn...
- Nếu ni cô không ngại...
- Tôi không ngại... Ông đã giúp cho chùa nhiều lắm thời tôi đâu có ngại
dọn cơm cho ông ăn... Ông ngồi xuống đi...
Ni cô bỏ vào bếp. Hoàng ngồi xuống ghế. Anh đã chọn cái ghế mà khi ngồi
xuống có thể trông thấy ni cô đang lui cui bỏ thêm củi vào lò để hâm nóng
thức ăn.
- Ni cô có cần tôi giúp gì không?
- Cám ơn ông... Ông cứ ngồi uống trà đi... Chắc bình trà còn nóng...
Ni cô nói vọng ra từ trong bếp. Nhấc lấy bình trà Hoàng rót vào cái chén
nho nhỏ, cũ kỹ và đã đổi màu. Nước trà nóng màu vàng tươi bốc mùi
thoang thoảng. Ngồi nhìn ni cô loay hoay hâm thức ăn Hoàng cảm thấy
chút buồn rầu dâng lên trong lòng. Anh nhớ tới má của mình. Đã lâu lắm.
Dường như hơn một năm anh không có dịp về thăm nhà. Nói đúng hơn là
anh có nhiều dịp lắm. Nhưng anh lại ham vui chơi với bạn bè thành ra
không còn thời giờ để trở về thăm lại người mẹ hiền đang sống một mình.
Tuy có nhiều khác biệt nhưng nhìn ni cô lui cui trong bếp anh liên tưởng
đến mẹ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.