SA HUỲNH - Trang 32

gì. Ni cô cũng ngồi yên trên ghế như chờ nghe. Cuối cùng Hoàng thở dài
nhè nhẹ.
- Ni cô không cần phải cầm đèn cho tôi... Tôi biết đường...
- Mô Phật... Chúc ông ngủ ngon...

Hoàng lặng lẻ ra cửa hông. Đợi cho tiếng chân xa dần dần rồi mất hẳn ni cô
mới gục đầu xuống bàn. Như có tiếng tức rưởi. Tiếng khóc âm thầm. Bờ
vai thon run nhè nhẹ. Ngọn đèn chợt tắt vì cạn dầu. Bóng tối chụp xuống
nhưng cũng không xóa nhòa được hình bóng của ni cô đang gục đầu lên
bàn.

Hoàng như một người mất hồn sau khi điện đàm với đại úy Bá, đại đội
trưởng của mình. Sáng mai trung đội sẽ rời Sa Huỳnh để gặp đại đội ở Tam
Quan. Lính reo hò vui vẻ. Chỉ riêng Hoàng sầu héo trong lòng song ngoài
mặt cố làm ra vẻ thản nhiên. Ăn vội tô mì gói xong anh lên chùa. Trời nắng
ấm. Mây trắng bay cao. Cỏ khô vàng úa dưới chân. Cỏ xanh mọc xanh
xanh. Bông hoa dại màu vàng tươi. Tất cả đều nhuốm một màu ủ ê và buồn
bã. Khói thuốc cay nồng xông lên làm chảy nước mắt. Phải chăng người
lính chiến được ba tuổi đã khóc?

Những bước chân do dự. Những bước chân ngập ngừng. Những bước chân
bần thần. Hoàng đi như một kẻ mộng du giữa ban ngày. Gần tới hậu liêu
anh nghe tiếng bửa củi vang lên. Nhẹ thêm vài bước anh dừng lại. Khăn
màu xám tro quấn trên đầu chắc để che nắng. Tay áo xắn cao lên tới cùi
chỏ. Quần xắn lên gần đầu gối ni cô đang ngồi bửa củi. Bàn chân trắng
muốt. Mủm mỉm. Xinh Xinh. Các ngón chân hồng. Chiếc cổ trắng. Ni cô
ngồi bửa củi mà dường như không chú tâm vào việc làm. Nhiều lúc ni cô
cầm chiếc búa nhỏ lên rồi cuối cùng để xuống. Hoàng nín thở không dám
động đậy. Anh muốn thu trọn hình ảnh của ni cô. Muốn ghi lấy hình ảnh
mà anh biết là sẽ theo mình suốt cuộc đời. Hình ảnh đó được nâng niu và
gìn giữ vì chắc còn lâu lắm, hoặc sẽ không bao giờ thấy lại lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.