SA HUỲNH - Trang 33

Dường như linh cảm có người đang nhìn mình ni cô chợt quay lại. Nụ cười.
Nụ cười của ni cô làm xôn xao từng sớ thịt đường gân, làm rung động từng
tế bào cảm giác, làm bật cháy đam mê trong tâm hồn của người lính trẻ đã
yêu, đang yêu và sẽ yêu thương suốt cuộc đời còn lại của mình.
- Ông Hoàng...
Tiếng gọi nhỏ như từ cõi hư vô mù xa.
- Có chuyện gì làm ông buồn...
Giọng nói của người lính chiến như nghèn nghẹn.
- Sáng mai... Tôi sẽ rời Sa Huỳnh...
Ánh mắt. Của từ bi. Hỉ xả. Yêu thương. Quan hoài. Buồn rầu. Nhìn Hoàng
như muốn nói lên một điều gì không thể nói.
- Tụ rồi tan... Tan rồi tụ... Ông với tôi... Hai mảnh đời xa lạ. Khác biệt. Gặp
nhau để xa nhau...
- Tôi không muốn đi...
Hoàng nói nhỏ. Ni cô lặng lẻ gật đầu.
- Tôi cũng không muốn ông đi... Ông đi rồi thời ai xách nước, bửa củi cho
tôi. Ai kể chuyện lính cho tôi nghe. Tuy nhiên ông phải đi để làm tròn
nhiệm vụ của người lính chiến. Ông phải đi đánh giặc để cho tôi được tự do
tu hành. Ông lên gặp sư cụ đi... Người mong gặp ông lắm... Còn tôi lo đi
làm bữa cơm chay để đãi ông...
Sư Huyền Ẩn tỏ ra buồn rầu khi nghe Hoàng nói sẽ rời Sa Huỳnh sáng mai.
Nhìn người lính trẻ vị sư già từ tốn nói.
- Bần tăng sẽ tụng kinh xin Phật Tổ từ bi phù hộ cho thí chủ được bình an
trên bước đường gian nguy khổ sở...
- Đa tạ sư cụ... Tôi xin phép sư cụ cho tôi được trở lại thăm chùa nếu có dịp
may...
- Cửa Phật sân chùa lúc nào cũng rộng mở. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp
lại...
Hai người đàm đạo giây lát thời ni cô lên mời xuống hậu liêu dùng cơm tối.
Có lẽ buồn và bận tâm suy nghĩ chuyện gì mà Hoàng với ni cô ít nói
chuyện. Sau khi ăn xong, uống cạn chén nước trà nhỏ, viện cớ không được
khỏe sư cụ cáo từ lui về phòng riêng để Hoàng và ni cô ngồi vừa ăn vừa nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.