SẮC LÁ XANH - Trang 25

học trò giúp công, phụ huynh giúp của. Tích tiểu thành đại. Xây vài cái lớp
học mấy hồi… Cũng như họ xây đình xây chùa…
Uyên ngạc nhiên nhìn sững Hùng. Không ngờ người thanh niên nầy lại có
lòng như vậy. Lại thông minh nữa. Uyên đâm ra kính phục Hùng. Nàng lấy
được bình tĩnh và yên ổn. Cái thắc mắc về mặc cảm lố bịch ẩn sâu trong
tâm hồn Uyên giờ được giải toả. Uyên tin chắc mình đã làm đúng, làm
phải. Lòng Uyên thư thái.
Nàng để mặc Hùng thuyết phục mọi người. Uyên nhìn những sợi mưa
mỏng như tơ lay phay ngoài cửa sổ và những tàn lá xanh mướt, hy vọng.
Nàng hy vọng mọi người sẽ không bao giờ từ chối được ý kiến đẹp đẽ và
đúng đắn của nàng và Hùng.
- Chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn vì các phụ huynh sẽ phản đối…
- Không, chúng ta làm trường cho con họ học mà…
- Không ai rỗi công, dư của để làm đâu anh ơi. Hoạ chăng là chuyện ngày
xưa…
- Chị nói vậy, chứ người dân tộc đã biết làm nhà cho nhau, cày, gặt lúa cho
nhau để khỏi tốn công, huống hồ chi mình.
- Trên họ sẽ cho là mình qua mặt họ. Và khi khiển trách, chỉ có mình tôi
chịu đựng…
- Tôi tin là họ sẽ cổ võ công việc tự lực cánh sinh của mình…
- Nhưng làm thế nào để nói với học trò…
- Đó là việc đòi hỏi sự hy sinh của cá nhân giáo viên. Chúng ta phải giải
thích với phụ huynh cuả chúng. Bớt chút thì giờ…
- Như vậy thì mệt lắm…
- Không có việc chung nào lại không đòi hỏi sự hy sinh.
Ông Hiệu trưởng đập nhẹ tay lên bàn, cắt đứt câu chuyện:
- Bây giờ đã quá giờ họp rồi. Tôi ghi nhận ý kiến của thầy Hùng, để xem
sao… Thôi, chia tay…
Chỉ chờ có thế, mọi người ồ ạt đứng dậy ra cửa. Hùng lắc đầu nói nhỏ với
Uyên …
- Hoãn binh đó…
Uyên bực tức, nhưng không biết làm sao hơn. Nàng uể oải rời ghế sau. Ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.