SÀI GÒN XƯA, ẤN TƯỢNG 300 NĂM VÀ TIẾP CẬN VỚI ĐỒNG BẰNG SÔNG CỬU LONG - Trang 147

147

sợi tóc đến ngón chân, cháu nội Tuy Lý Vương, vì tự
tin nên rất giản dị, vì phong lưu rất mực nên trở thành
bình dân. Tiết Trùng Dương, năm 1927, ở Hà Tĩnh, ông
ngâm nga, tràn cảm hứng:

... Hoa lau trổ bạc đầu phơi tuyết,

Đóa cúc phai vàng mặt dãi sương.

Trăm giận nghìn thương câu cảm tác,

Một say mười tỉnh chén tha hương.

Non Hồng thử dạo lên cho đến,

Bẻ nhánh thù nhu giữ lấy hương.

Chẳng biết thù nhu là cây gì, nhưng đọc lên vẫn

thích thú. Lên non hái thuốc trường sinh như Lưu Thần,
Nguyễn Triệu, bẻ vài nhánh và giữ lấy hương là đạt yêu
cầu rồi, cần gì uống! Ông Ưng Bình yêu mến Nam Bộ,
đề cập đến Phan Thanh Giản, không lên án, nhưng khen
họ Phan là “ông tôi hiền”, hiểu là trung thành với vua.
Trương Vĩnh Ký được ca ngợi:

Đạo đức văn chương là ông Trương Vĩnh Ký,

Có tân thơ, có báo chí, có tự vị rõ ràng,

Thanh danh rạng giữa dinh hoàn,

Học xưa biết trước, chỉ đàng cho học sinh

Tân thơ, hiểu là soạn sách mới. Cũng theo Ưng

Bình thì Nguyễn Phúc Chu (người giao trách nhiệm
cho Nguyễn Hữu Cảnh vào Nam) đã lập ban Nhạc Phủ,
nhờ đó mà phát triển những bản nhạc theo “hơi Nam”,
“Nam Bình, Nam Ai quả là theo thanh điệu Chiêm Thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.